Editor: Miêu Bàn Tử
Lúc đầu hệ thống ngồi xổm trong góc vẽ vòng tròn muốn thể hiện tiểu hài tử đây rất cô đơn, phi lễ chớ nhìn, bị cái tát vang dội này làm giật mình. Quay đầu nhìn, lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy làn da trắng nõn của Phó Cẩn Ngôn nhanh chóng phiếm hồng, sưng phồng lên.
Hắn chấn kinh rồi,
【 Hồ ly ngu ngốc, ngươi đánh nam chính làm gì?! 】
Rõ ràng là ngươi ra tay câu dẫn trước, nam chính hắn làm gì sai?
Ah, nữ nhân!
Tô Đát Kỷ khó có khi ngây ngẩn cả người một chút, nghe hắn nói, mới nháy nháy mắt hai lần, cười đến cao thâm khó lường,
“Chuyện này có thể không liên quan đến ta, ta thích thì đánh hắn thôi.”
Hình như nàngn đánh giá thấp trình độ chính nhân quân tử của hắn a?
Chính mình đã thoát thành dạng này, rõ ràng hắn cũng rất muốn bổ nhào về mình, nhưng tại giây phút cuối cùng lại kiềm được.
Nam nhân này, coi như không tệ.
Trong mắt hồ ly hiện lên một tia hứng thú.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Mặc dù ở trong lòng Tô Đát Kỷ khen ngợi hắn một phen, nhưng hành vi bên ngoài lại không một chút tôn trọng, xem như không có cảm giác được cảm xúc của hắn đang giãy dụa, trong miệng lại tiếp tục thở dốc ngâm nga dịu dàng, hướng trên điểm mẫn cảm của hắn cọ cọ. Tư thế câu dẫn muốn đem hắn làm tới cùng!
Trên mặt Phó Cẩn Ngôn nóng rát, cái tát này mặc dù đem dục vọng vơi đi phân nửa, nhưng cũng không chịu được dạng trêu chọc của nàng. Hắn cắn răng ôm ngang nàng, trực tiếp tiến vào phòng vệ sinh, bỏ nàng vào bồn tắm lớn, mở vòi hoa sen hướng trên người nàng tưới lên. Editor: Miêu Bàn Tử
“A!”
Dòng nước băng lãnh đột nhiên thấm vào, đem nàng ngâm lạnh thấu tim. Trong mắt mơ màng cùng khát vọng biến mất một chút, Tô Đát Kỷ khó chịu nhăn nhăn lông mày. Trong nháy mắt thấy rõ người trước mặt, thần sắc bỗng nhiên xiết chặt, gấp giọng hỏi hắn,
“Tôi đang ở đâu?”
Biết nàng đang lo lắng, sợ rơi vào tay những người kia, Phó Cẩn Ngôn vội trấn an,
“Cô yên tâm, đây là nhà tôi, bọn họ tìm không thấy cô.”
Tô Đát Kỷ lúc này mới thở dài nhẹ nhõm, thân thể mềm xuống dưới một chút, tựa ở trên bồn tắm.
“Tê...”
Cảm xúc lạnh lẽo dán lên thân thể nóng bỏng, làm nàng thấy khác thường. Cúi đầu xem xét, nàng phản xạ có điều kiện cuộn tròn chân ôm chặt mình trần, đôi mắt vừa hoảng lại sợ trừng tròn vo, khàn giọng kêu ra tiếng,
“Quần áo của tôi đâu?”
Bên trong âm thanh kia tràn đầy phòng bị.
Phó Cẩn Ngôn trên mặt nóng lên, cảm giác mình như tiểu bằng hữu làm chuyện xấu bị bắt thóp, trong thời gian ngắn chân tay có chút luống cuống, thanh âm nói chuyện đều cà lăm, liền giải thích,
“Không, không phải tôi làm, vừa rồi là cô tự mình cởi xuống!”
Nói xong, còn nhặt quần áo đưa cho nàng, như để chứng minh trong sạch của mình.
Trong mắt Tô Đát Kỷ tràn đầy hoài nghi cùng cảnh giác, giống một con thú nhỏ bị thương cuộn mình trong góc. Qua nửa ngày, mới tiếp nhận quần áo, cúi đầu rầu rĩ, cắn môi nói:
“Anh đi ra ngoài!”
Phó Cẩn Ngôn ở trong mộng tỉnh lại, lòng bàn chân vội vàng như bôi dầu, chạy ra khỏi phòng tắm.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Đồng hồ vừa báo mười giờ. Dựa theo nguyên tắc làm việc và nghỉ ngơi của hắn, cái giờ này đã thoải mái nằm trên giường, nghe nhạc êm dịu chuẩn bị đi ngủ. Nhưng giờ phút này, hắn lại chật vật đứng trong phòng khách, không biết làm thế nào.
Mái tóc luôn luôn bồng bềnh đầy khí chất, hiện tại ướt hơn phân nửa, lộn xộn dính trên trán. Quần áo trên người lại xốc xếch không chịu nổi, mồ hôi hòa với nước lạnh trong phòng tắm bắn lên, dính trên người khiến hắn cực kỳ khó chịu.
Khoa trương nhất chính là, dép lê mang trên chân hắn, không biết từ lúc nào đã biến mất. Hiện tại, Phó Cẩn Ngôn chính là để chân trần giẫm ở trên sàn phòng khách.
Kiểm sát trưởng cao lạnh cấm dục tự kiềm chế cái gì? Nơi này chỉ có một tiểu xử nam ngượng ngùng không biết nên làm thế nào cho phải thôi~.
Cái nữ nhân này đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của hắn, hoàn toàn làm hắn rối loạn!
- ------✡-------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa:
- Aiz~~ nam chính ngây thơ a~~:))))
????Mỗi comt và bình chọn của quý dị đều là động lực tiếp sức cho Miêu edit. Thân ái????Meo~