Editor: Miêu Bàn Tử
Không tới năm phút đồng hồ, hệ thống nhìn trên rada nhắc nhở Tô Đát Kỷ,
【 Hào quang nữ chính lại toả sáng, ả vừa đi vào trong thang máy liền đụng phải nam chính. 】
“Ừ.”
Tô Đát Kỷ không ngạc nhiên chút nào.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Coi như hào quang không có tác dụng, Đào Vãn Tâm cũng sẽ thông qua đường dây khác, để cho Thì Đình biết chuyện này.
Dù sao, chịu đựng nhục nhã, mặt đều vứt đi. Đây là một cái cơ hội vô cùng tốt để ả nói xấu nàng mà~.
Nàng dời ánh mắt đến rada, có chút hăng hái thưởng thức biểu diễn của Bạch liên hoa.
Cái này hay hơn phim truyền hình nha~
*
Đào Vãn Tâm là khóc đi đến thang máy, cửa kim loại vừa mở ra, ả liếc mắt liền thấy được gương mặt vô cùng đẹp trai kia.
Ả vội vàng lau nước mắt, giả vờ bày ra bộ dáng thương tâm quá mức nhưng không muốn người nào trông thấy, yên lặng khóc tiến vào thang máy, co lại trong góc ảm đạm rơi lệ.
Đương nhiên, ả cố ý đem nửa bên mặt chảy máu lộ ra, hướng về phía Thì Đình.
Mặc dù làn da của Đào Vãn Tâm không trắng bằng Tô Đát Kỷ, nhưng vết máu đỏ tươi trên mặt vẫn vô cùng chói mắt.
Thì Đình nhìn thấy màu đỏ chót kia, cùng bộ mặt khóc đến lê hoa đái vũ, không tự chủ mở miệng hỏi:
“Xảy ra chuyện gì?”
Đào Vãn Tâm núp ở góc, giống như từ trong mộng tỉnh lại, hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Thì Đình một chút, sau đó lập tức cắn môi, rủ đầu xuống, đáng thương lắc đầu,
“Không, không có việc gì.”
Ả dĩ nhiên không phải giấu diếm Tô Đát Kỷ, còn ước gì lập tức cáo trạng với hắn!
Nhưng bây giờ không thể.
Đào Vãn Tâm quá biết tính tình của Thì Đình, ăn mềm không ăn cứng, còn mang theo một chút chủ nghĩa đại nam tử.
Chỉ có bị ủy khuất nhưng cắn răng chịu đựng, không nói, mới có thể kích thích tính bảo hộ của hắn.
Lại nói, ả không nói, sẽ có người thay ả nói. Editor: Miêu Bàn Tử
Đào Vãn Tâm liếc qua thân ảnh của Trần bí thư, dưới đáy lòng âm thầm cười.
Quả nhiên, Thì Đình thấy cái này, hắn quay đầu ném một ánh mắt cho Trần bí thư đi theo bên người, quả nhiên Trần bí thư lập tức báo cáo toàn bộ mọi chuyện vừa xảy ra.
Thậm chí, còn thêm mắm thêm muối mấy phần.
Mấy nữ thư ký bát quái kia đã sớm kể cho cậu toàn bộ vở kịch nữ vương ăn hiếp kẻ yếu, cậu đã sớm chung thuyền chung mối thù với mấy cô. Bây giờ lại nhìn bộ dáng đáng thương của Đào Vãn Tâm, càng đau lòng hơn, thay ả bênh vực kẻ yếu.
Thì Đình nghe xong, mày kiếm sắc bén không tự giác nhướng một cái.
Quả nhiên nàng đến kiếm chuyện.
Buổi sáng, sau khi Tô Đát Kỷ đưa ra yêu cầu muốn làm trưởng ban thư ký, hắn không phải không nghĩ tới phương diện này. Nhưng nghĩ đến nàng bị người khác hiểu lầm, bị uy hiếp, đều là do Đào Vãn Tâm quay video. Nàng muốn giày vò Đào Vãn Tâm cho bớt giận cũng không có gì.
Nhưng làm trên mặt người ta có sẹo, cái này có chút quá mức.
“Anh Đình, anh đừng lo lắng em, em không sao.”
Đào Vãn Tâm thấy không khí quanh người hắn hạ xuống, rõ ràng là không vui, đáy lòng dâng lên một trận vui vẻ, vội vàng nói tiếp.
“Chị, chị Ninh không phải cố ý. Hiện tại em phải đi mua trà sữa, nếu không trễ rồi mà chưa mua về, chị Ninh sẽ không vui.”
Trong giọng nói của ả cẩn thận từng li từng tí, ráng chống đỡ nở một nụ cười, trong hốc mắt nước mắt còn chưa có lau khô, run run rẩy rẩy rơi xuống, càng ra vẻ kiên cường làm người thương yêu.
Ý chí muốn bảo hộ của đại nam nhân trong lòng Thì Đình lập tức bị kích thích,
“Không cần mua, để tiểu Trần dẫn cô xuống phòng y tế xử lý.”
Nói xong, chân dài một bước, hắn liền đi về phòng bí thư.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Đào Vãn Tâm trên mặt bày ra bộ dáng thấp thỏm không thôi, trong lòng lại hừ lạnh một tiếng,
“Ninh Quân Tuyền, tôi không trị được cô. Thế nhưng Thì Đình có thể!”
“Bị người yêu sâu đậm chất vấn, mùi vị quở trách ấy, cô từ từ mà hưởng thụ!”
- ------✡-------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa:
- Đại tổng tài có thể trị được Tô Đát Kỷ? Oh rìa lí:)))))))))
- Edit chương này tức nhức nách luôn đó quý dị:)))) Vì tức quá nên hôm nay có 1 chương à ????????????????
????Mỗi comt và bình chọn của quý dị đều là động lực tiếp sức cho Miêu edit. Thân ái????Meo~