Mau Xuyên Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 355: Chương 355: Biết ơn? Hãy tỏ ra chút thành ý




Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, RED, tranthayday

Nam Tầm nằm trên giường xem kịch bản, thỉnh thoảng lại liếc qua nhìn Âu Càn.

Âu Càn ngồi trước bàn sách đối diện giường ngủ, đang mở họp trực tuyến với các thành viên nòng cốt của một công ty con ở nước ngoài. Nam Tầm nghe không hiểu tiếng nước F mà anh nói, nhưng giọng anh trầm thấp hữu lực, khí thế hơn người vô tình tỏa ra, khiến người khác không tự giác thần phục.

Nam Tầm không muốn thừa nhận, song nghe giọng của anh, cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Rõ ràng kịch bản trong tay đang giở đến đoạn bi thảm, nhưng ý cười trong mắt lại không cách nào xua đi được.

Tiểu Bát luôn nói cô nhập vai nhanh, nhưng bây giờ sao còn chưa tập trung nổi?

Trong mắt Nam Tầm bỗng xẹt qua tia giảo hoạt, sau đó cả người co rụt xuống, nhúc nhích như một con sâu đến cuối giường, lén lút nâng hai chân ấn lên lưng Âu Càn.

Đầu ngón chân tròn tròn bò lên từng chút một theo sống lưng anh. Đợi đến khi bò lên bả vai thì dừng lại, đầu ngón chân hạnh kiểm xấu hơi hơi nhếch lên.

Âu Càn đang họp hơi ngừng một chút, rồi tiếp tục mặt không biểu cảm chỉ ra chỗ không ổn trong phương án thu mua lần này. Trong video là một phòng họp sang trọng, các thành viên trụ cột của công ty con ngồi quanh một vòng, tất cả đều mặc âu phục giày da, giờ phút này đang vẻ mặt nghiêm túc lắng nghe.

Nam Tầm đùa dai mấy phút, thấy người ngồi nghiêm chỉnh vẫn không chút dao động, chợt cảm thấy không thú vị, lập tức thu lại cái chân đang quấy rối. Cô trở mình, chuẩn bị bò về đầu giường.

Nhưng vừa xoay người, đã nghe người đàn ông phía sau nói câu “gặp lại”, khép máy tính “cạch” một tiếng.

Ngay sau đó, tòa núi lớn liền ập xuống.

Nam Tầm ghét bỏ: “Nặng muốn chết, mau đứng dậy.”

Bàn tay Âu Càn đã vô cùng thuần thục tiến vào trong áo ngủ của cô, bóp lên thịt mềm mình thích nhất, nhíu mày nói: “Vừa rồi là ai nhân lúc anh không tiện mà làm chuyện xấu, hả?”

Nam Tầm “khụ” một tiếng, nói nghiêm trang: “Em vừa rồi chỉ là có chuyện muốn hỏi anh.”

Âu Càn nghe xong lời này thế mà không ăn hiếp cô nữa, từ trên lưng cô lộn xuống. Lấy một tư thế hết sức thoải mái nằm nghiêng trên giường, khóe miệng khẽ cong, vẻ mặt hài hước: “À? Nói thử xem.”

Nam Tầm cười đắc ý trong lòng.

Anh cho rằng em bịa chuyện hả? Em thực sự có chuyện để hỏi.

“Anh Càn, em hỏi anh, lần này em sở dĩ bắt được vai nữ chính số 1 Lạc Thủy trong «Bích Lạc Hoàng Tuyền», có phải do anh nhúng tay hay không? Em muốn nghe sự thật, không được lừa em.” Nam Tầm nhìn anh, vẻ mặt nghiêm túc.

Lần này tổng đạo diễn là đạo diễn Yến, người mới đây không lâu vừa cầm giải Đạo diễn xuất sắc nhất! Mấy lần Âu Càn được phong ảnh đế, trong đó có hai lần bộc lộ tài năng nhờ tham gia phim nhựa của ông.

Âu Càn nhìn đôi mắt đen láy sáng ngời của cô, vừa dùng tay chơi lưu manh, vừa giải thích: “Anh chỉ nhắc đến em trước mặt đạo diễn Yến. Ông ấy tự cảm thấy hình tượng của em phù hợp với nhân vật, kỹ thuật diễn cũng không tồi, nên mới quyết định để em đảm nhiệm vai nữ chính.”

Nam Tầm vẫn có chút nghi ngờ: “Anh Càn, nói thật đi, anh đầu tư bộ phim này đúng không?”

Âu Càn nhéo nhéo mặt cô: “Anh đúng là có ý định đầu tư, nhưng đã chậm một bước, bị nhà đầu tư khác giành mất rồi.”

Nam Tầm hất văng móng vuốt anh ra, thò người lại gần hôn hôn mặt anh, cười khanh khách: “Dù sao thì nếu không có anh Càn dẫn mối, đạo diễn Yến chắc cũng chẳng thèm liếc em một cái. Cho nên, vẫn phải cảm ơn anh ha.”

Âu Càn trực tiếp kéo người qua đè dưới thân: “Đan Tiểu Thủy, em biết anh không thích mấy thứ trên mặt chữ thế này mà. Nếu thật muốn cảm ơn thì hãy tỏ chút thành ý đi.”

Nam Tầm:...

Tiểu Bát cười hố hố, tự giác che chắn năm thức.

***

Sau một hồi yêu tinh đánh nhau kịch liệt, Nam Tầm nằm lỳ trên giường giả chết. Âu Càn duỗi một tay xoa bóp eo cho cô, một tay khác thỉnh thoảng lật giở kịch bản trong tay.

Chờ xem sơ lược xong, mặt Âu Càn đã đen như đáy nồi, anh “xì” một tiếng: “Đạo diễn Yến từ bao giờ đã biết đuổi kịp trào lưu, một đống tuổi rồi, còn quay nhiều cảnh nóng vậy.”

Giọng Nam Tầm mềm như bông: “Không phải em đã đồng ý với anh sẽ không diễn cảnh nóng sao? Dù sao cũng dùng người đóng thế, không sao đâu.”

Âu Càn nghĩ nghĩ, vẫn không yên tâm, lập tức gọi một cuộc cho đạo diễn Yến.

Nam Tầm thầm trợn mắt, trong lòng lại cười trộm hì hì.

***

Chờ tới phim trường thật rồi, Nam Tầm mới biết đạo diễn Yến rốt cuộc có bao nhiêu nghiêm khắc. Đạo diễn Uông đã xem như tương đối nghiêm khắc, nhưng ông ấy chỉ lớn giọng, cũng chỉ nghiêm khắc khi đóng phim. Song đạo diễn Yến ngoài sáu mươi này lúc nào cũng xụ mặt, đến cả thời gian nghỉ ngơi, trên mặt ông cũng không có lấy một nụ cười.

«Bích Lạc Hoàng Tuyền» là một bộ huyền huyễn quy mô lớn, phần hậu kỳ cần sử dụng hiệu ứng cực kì nhiều. Người xem khi xem thì rất sung sướng, nhưng thực tế hậu trường lại rất buồn cười. Ví dụ như khi Nam Tầm ngự kiếm phi hành, xung quanh đều là màn xanh. Cô đứng trên thân kiếm làm ra tư thế bay, quạt gió phía trước thổi cho quần áo cùng tóc cô bay bay, tạo thành biểu hiện có gió đầy giả dối. Hậu kỳ mới đổi màn xanh thành cảnh huyền huyễn tráng lệ duy mỹ.

Bối cảnh bộ phim này quá lớn, không cách nào lấy toàn bộ cảnh ngoài đời thực, nên 80% cảnh quay đều được thực hiện trong màn xanh.

Mới đầu vì cảm thấy buồn cười mà không nhập vai, cô bị đạo diễn Yến mắng cho té tát. Mãi đến khi vào vai rồi, đạo diễn Yến mới không lên tiếng nữa.

Đạo diễn Yến không bao giờ khen ai, nhưng khi ông không nói lời nào có nghĩa là ông vô cùng hài lòng.

Nam Tầm cảm thấy mình rất may mắn cũng thực xui xẻo: Âu Càn đề cử cô với đạo diễn Yến, nhưng giờ đạo diễn Yến hiển nhiên còn nghiêm khắc hơn anh nói. Nghe đồn đạo diễn Yến đã hơn sáu mươi tuổi gần đây thân thể không còn được như trước, vì vậy cũng chuẩn bị thoái ẩn. Bộ «Bích Lạc Hoàng Tuyền» chính là tác phẩm cuối cùng của đạo diễn Yến trước khi lui vòng.

Ông già này hận không thể trút hết tâm huyết của mình vào bộ phim này. Mỗi một cảnh quay, mỗi một hình ảnh ông đều phải nghiên cứu rất nhiều lần. Dù là một chút tỳ vết nhỏ ông cũng sẽ yêu cần diễn viên làm lại. Nam Tầm tự xưng kỹ thuật diễn cao siêu đôi khi cũng phải NG đến ba bốn lượt.

Bộ phim này tài chính hùng hậu, đội hình cực lớn. Ngoài nữ chính là Đan Thủy, mấy người đóng vai phụ đều đã từng cầm giải thưởng. Nam chính càng khỏi phải nói, là ngôi sao điện ảnh Tần Triêm mấy lần được đề cử giải Nam chính xuất sắc nhất.

Nam Tầm sau khi đóng cùng Tần Triêm thì vô cùng đồng tình với đối phương.

“Kỹ thuật diễn của Tần Triêm tốt thật sự, cũng ngang ngửa ta. Nhưng anh ta không may cho lắm gặp phải đại Boss, cho nên lần nào cũng không bắt được giải ảnh đế.” Nam Tầm cực kỳ tiếc rẻ nói với Tiểu Bát.

Tiểu Bát:...

“Cơ mà cơ hội của anh ta sắp tới rồi. Anh Càn chẳng mấy chốc sẽ dời trọng tâm sang sự nghiệp, về sau một, hai năm mới chụp một bộ phim. Hai người không có tác phẩm lên sóng cùng kỳ, Tần Triêm chắc chắn sẽ được phong ảnh đế.”

Tiểu Bát: “Thân ái, cái giọng khoe khoang này của ngươi mà bị người khác nghe được, sẽ bị tẩn đó.”

Nam Tầm: “Cho nên mới chỉ nói với ngươi đấy.”

Được lắm. Tiểu Bát đã cạn lời.

***

Trong lúc quay phim, có nhà đầu tư tới đây quan sát. Nam Tầm rất ngạc nhiên, bởi vì cô không nghĩ tới nhà đầu tư của bộ phim này sẽ là Lục Thích Thiên.

Số lần Lục Thích Thiên đến không nhiều lắm, nhưng với vai trò là một nhà đầu tư, số lần thế này lại có vẻ quá mức chăm chỉ.

Lòng Nam Tầm hơi sởn da gà. Cô luôn cảm thấy Lục Thích Thiên đang nhìn cô, hơn nữa ánh mắt còn rất kỳ quái.

“Tiểu Bát, ngươi nói Lục Thích Thiên có phải đang theo dõi ta không?”

Tiểu Bát hỏi lại: “Theo dõi ngươi làm gì? Gã đã có khí vận tử Âu Tinh Đóa.”

Nam Tầm: “Ta sợ mà. Không phải ngươi nói gã vì dỗi Âu Tinh Đóa đặc biệt tìm người phụ nữ khác đến tương tương nhưỡng nhưỡng trước mặt cô ta sao? Với trình độ như gã, dù tìm người để lên giường cũng phải tuyển kỹ càng chút chứ.”

Tiểu Bát nghe cô nói như vậy, vội tính tính cốt truyện: “Đờ mờ, lúc này gã thật đang cãi nhau với Âu Tinh Đóa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.