Mau Xuyên Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 384: Chương 384: Bóng đêm, thực mê người




Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC

Giờ cơm tới rồi, Trùng tướng trình lên bốn thùng tương đặc mới tinh luyện. Giờ đây Ge rất hào phóng, mỗi lần đều thưởng cô nửa thùng làm Nam Tầm uống đã đời.

Sau khi ăn chán chê, Nam Tầm ngâm mình trong ao tắm xa xỉ, sau đó một lần nữa mặc vào chiếc áo sơ mi hôi bẩn.

Ghét quá đi, nhưng chẳng còn cách nào khác.

"Ge, tôi tắm xong rồi, ngài có muốn xuống tắm không? Nước còn rất sạch, đừng lãng phí." Nam Tầm vẫy tay gọi Ge đang ngồi xổm một góc.

Tiểu Bát đột nhiên nhảy vào: "Ngươi nói thế không thấy xấu hổ à? Đại Boss hôm nay một giọt mồ hôi cũng không có, ngươi lại cả người hôi xì. Ngươi còn không biết xấu hổ bảo đại Boss tắm nước ngươi vừa dùng?"

Nam Tầm nói: "Ngươi có biết cái ao này cần đám trùng vác tới vác lui bao lần nước mới được không? Chúng nó cũng không dễ dàng gì, Ge làm lãnh tụ Trùng tộc, tạm chấp nhận cũng đúng thôi."

Tiểu Bát:...

Sau đó Tiểu Bát nhìn thấy, đại Boss nghe vậy thế mà tới thật, không hề chê ao nước Nam Tầm vừa tắm cứ vậy nhảy thẳng xuống, còn chìm cả người xuống nước ngây người rất lâu!

Sóng nước dập dờn, cũng không biết đại Boss đang làm gì dưới nước.

***

Hai người toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái nằm về giường của mình. Nam Tầm ngủ trên chiếc giường nhỏ tinh thạch lam, Ge vẫn ngủ trên giường lớn tinh thạch đen như trước.

Nói là giường, thật ra chỉ là cục đá to tương đối nhẵn. Cứng ngắc, đệm giường gối đầu gì cũng không có. Một nơi lạc hậu như Trùng tộc, sao có thể có mấy thứ này, nằm mơ đi.

Giường hai người đối diện nhau. Ge không thích nằm ngửa ngủ, bởi như thế bốn chân dưới của hắn sẽ chổng lên trời, bụng trùng sẽ lộ ra. Tư thế ngủ khó coi thì chưa nói, bản năng Trùng tộc cũng không thích, cho nên hắn luôn nằm nghiêng.

Hắn cũng không thích nằm nghiêng đối diện Nam Tầm, bởi vì hắn không muốn đối phương nhìn thấy chân sâu của hắn.

Nam Tầm nằm trên giường tinh thạch cứng rắn, mặc dù đã quen với cảm giác này, nhưng cô vẫn luôn tưởng nhớ chiếc giường êm thoải mái trước kia. Cô quay đầu, nhìn chằm chằm lưng Ge.

"Ge, ngài ngủ rồi sao?" Nam Tầm khẽ meo meo gọi hắn.

Ge không trả lời.

"Đừng giả vờ, tôi thấy chân ngài đang động đậy."

Ge:...

"Mau ngủ đi, khuya rồi." Ge nói, vẫn đưa lưng về phía cô.

Nam Tầm hừ hừ: "Giường cứng quá, tôi không ngủ được."

"Giường cũng không phải mới cứng ngày đầu tiên."

Nam Tầm nghẹn.

"Ngài xoay người được không? Tôi muốn nhìn mặt ngài ngủ." Nam Tầm mở chức năng nói lời âu yếm.

Ge dừng một chút, trả lời: "Không được. Cố Khuynh, cô đừng nói chuyện, cô vừa nói ta lại không ngủ được."

Nam Tầm tinh thần phấn chấn, nghe thấy lời này lập tức nói: "Không ngủ được thì tâm sự với tôi đi."

Ge: "Không được, mai ta còn có việc, muốn dưỡng sức."

Nam Tầm: "Ge, đừng đùa tôi, ngài cả ngày trừ ăn uống với ngẩn người, thì ngài còn làm gì? Tự ngài nói xem, bao lâu rồi ngài chưa bước khỏi nơi này? Nếu không phải hôm nay ra tìm tôi, ngài khẳng định lại nghệt ra thêm một ngày."

Ge bị cô chặn không lời nào để nói.

Sau lưng hồi lâu vẫn không có động tĩnh. Ở lúc Ge bắt đầu thấy buồn bực, chợt nghe tiếng bước chân cố tình thả nhẹ của cô.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần.

Trái tim Ge đột nhiên nhảy loạn "thình thình".

Nam Tầm vòng qua giường lớn, ngồi xổm trước mặt hắn.

Trong đêm tối, đôi mắt đen lúng liếng đối diện hắn: "Ge, giường lớn như vậy, có thể thưởng tôi ít diện tích không?"

Ge há miệng thở dốc, nhìn cô đầy sâu xa: "Cô đang... mời ta sao?"

Nam Tầm hơi toét miệng: "Không phải, tại giường tôi quá cứng."

Ge buồn bực, thế giường hắn không cứng à?

Nhưng, Ge đương nhiên không hỏi ra nghi vấn của mình, cơ thể rất thành thật nhích qua bên: "Lên đi."

Nam Tầm rụt rè bò lên, nằm bên cạnh hắn.

Vốn đã không buồn ngủ, bây giờ Ge càng tỉnh táo.

"Ge, ngài có thể kể chuyện ngày xưa của ngài cho tôi không?" Nam Tầm đột nhiên thấp giọng hỏi hắn.

Trong bóng đêm, tiếng của người con gái thì thầm đê mê, mang theo tia mị hoặc như có như không.

Cô như thợ săn đặt cạm bẫy, kiên nhẫn chờ con mồi của mình tự chui đầu vào lưới.

Con ngươi Ge chợt lóe, nói giọng khàn khàn: "Cái cô này, sao còn chưa bỏ cuộc, thật là một chút tự giác của tù binh cũng không có."

Nam Tầm khẽ meo meo chọc ngực hắn: "Bởi vì tôi thật sự rất muốn biết thêm về ngài mà. Tôi vẫn luôn sùng bái Ge, trước kia chỉ thấy ngài qua dữ liệu trên quang não, cảm giác không chân thật. Tôi muốn nghe ngài tự kể, được chứ?"

Tuy là mặt than, nhưng giọng mềm mại làm nũng, thật khiến người ta chịu không nổi.

Ge bỗng nắm bàn tay lộn xộn của cô, hơi mím môi mỏng, bình tĩnh hỏi: "Kể cho cô thì ta sẽ được gì?"

Khóe miệng Nam Tầm giật giật: "Kể xong tôi sẽ tặng ngài một món quà."

Ge cười nhạt: "Cô có thể tặng ta thứ gì? Những gì cô ăn cô dùng hiện tại đều là ta cho."

Có điều, thấy tiểu tù binh mong đợi nhìn mình, Ge vẫn kể cho cô vài chuyện khi còn nhỏ.

Sau khi kiểm tra ra bản thân là con người cấp cao có tinh thần lực và gene đều SSS nghịch thiên, gia tộc Remedios coi hắn như của quý, theo đó huấn luyện cũng trở nên tàn khốc hơn. Vào lúc hắn năm tuổi đã biết điều khiển cơ giáp.

"... Rồi, kể xong rồi." Ge kể chuyện được một nửa thì đột nhiên im bặt.

"Vậy đã xong rồi á?" Vẻ mặt Nam Tầm chính là "tôi-còn-chưa-nghe-đủ anh-kể-tiếp-đi-chứ".

Ge nhìn cô chằm chằm: "Cho ta xem quà trước. Nếu quà lọt được mắt ta, ta sẽ kể tiếp."

Trong mắt Nam Tầm bỗng chốc hiện lên ý cười: "Vậy ngài đừng cử động, tuyệt đối đừng lùi về sau."

Nói xong, cô liền ghé lại gần hắn, thấy rõ được gương mặt mình đang từ từ phóng đại trong đôi mắt xanh lam tựa đại dương mênh mông đột nhiên trừng lớn.

Một mảnh yên tĩnh, cô nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi đối phương.

Ge chợt ngừng thở. Hắn mở to mắt nhìn cô gái kề sát trước mắt, nhìn hàng mi dài rung rung cùng tròng mắt đen nhánh của cô.

Bọn họ nhìn nhau chăm chú, hô hấp dần hòa quyện, hóa thành lửa nóng bừng bừng. Mãi đến cuối cùng, môi lưỡi quấn lấy nhau.

Nam Tầm nhẹ nhàng khoác cổ hắn, một bàn tay dán trên gáy hắn tinh tế vuốt từng sợi tóc.

Mà Ge cũng không biết ôm lấy vai cô từ lúc nào, hai cái chân sâu ở giữa theo bản năng đỡ lấy eo cô.

Nam Tầm cố gắng hết sức xem nhẹ chân sâu bên hông, hôn cực kỳ nhập tâm.

Bóng đêm thực mê người, hai người ôm nhau trên giường lớn. Nhưng có lẽ trong mắt nhau, đối phương còn động lòng hơn cả màn đêm.

Cũng không biết đã qua bao lâu, Nam Tầm rốt cuộc buông lỏng hắn.

Ge dường như còn không nỡ buông tay, trên mặt lộ rõ vẻ tiếc nuối.

Hắn thích hôn môi cô.

Nam Tầm thở hổn hển: "Ge, món quà này cũng được chứ? Về sau ngài kể thêm nhiều chuyện cho tôi được không?"

Ge không nhịn được liếm môi mình, nói giọng khàn khàn: "Ta bỗng dưng phát hiện, ta có rất nhiều chuyện để kể. Về sau mỗi lần ta kể một chuyện, cô liền hôn ta một cái."

Nam Tầm:...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.