Edit: Bánh Bao/ Beta: Padu, Bạch Lạc
Cuối cùng, Nam Tầm vẫn bị lão nương nàng phạt quỳ, quỳ ở từ đường. Chẳng qua nương nàng nhân từ một lần, chuẩn bị cho nàng một cái đệm lót hoa sen.
Nam Tầm ở từ đường quỳ hăng say, người ưỡn thẳng tắp, hai mắt phát sáng lấp lánh.
Nàng và Ánh Hàn sắp sửa ở chung sớm chiều rồi, ngẫm thôi là lại kích động.
Kỳ thật hôm nay Nam Tầm nói muốn cưới Ánh Hàn trước mặt mọi người trên thuyền, cũng vì tính ngả bài với nương nàng. Chỉ là nàng vốn tưởng còn phải nài hồi lâu, nào ngờ lão nương thông tình đạt lý như vậy. Chẳng những để nàng ngày mai đi chuộc thân cho Ánh Hàn, mà còn để hắn vào phủ làm người hầu cạnh nàng nữa.
Có được một lão nương như thế, là may mắn lắm rồi! Lão nương uy vũ, lão nương khí phách!
Tiểu Bát còn kích động hơn Nam Tầm, kêu to ngao ngao: “Thật tốt quá, thật tốt quá. Sau này mỗi ngày đều ve vãn đại Boss một tí. Bằng thần công tán tỉnh của ngươi, giá trị ác niệm đại Boss sớm muộn gì cũng giao hết ra đây thôi, mua ha ha...”
***
Sau khi Nam Tầm quỳ được một canh giờ, cha nàng lén lút đẩy cửa tiến vào, vẫy tay với nàng: “Dao Dao, đừng quỳ nữa, nương con ngủ rồi, mau về phòng ngủ đi.”
Nam Tầm cười hắc hắc ném đệm qua bên, đi theo cha nàng, còn không quên dựng ngón tay cái với đối phương: “Cha, mất công ngài xả thân làm nương mệt ngủ rồi, bằng không con còn phải quỳ thêm mấy canh giờ mất.”
Thái Thương ngẩn người, bỗng mới như bừng tỉnh ngộ, xấu hổ buồn bực nói: “Cái đứa nhỏ này, nói bậy bạ gì đó?”
Nam Tầm xích lại gần tai ông cười hì hì: “Có một lần con vào thư phòng nương, vô tình thấy được một quyển sách, trên đó vẽ toàn là hình ư ư a a. Sau đó con liền... hắc hắc, hiểu rồi.”
Đầu óc Thái Thương “bùm” một tiếng, gương mặt nháy mắt đỏ thành đít khỉ.
Trước khi lão cha thẹn quá hóa giận, Nam Tầm đã chạy cực nhanh đi xa.
***
Sáng sớm ngày kế, Nam Tầm nhét ngân phiếu năm ngàn lượng nương nàng cho cùng với 50 tấm ngân phiếu cộng lại năm vạn lượng quỹ đen của mình vào ngực. Một ngàn lượng ở thế giới này tương đương với một trăm vạn ở thế giới của nàng, năm vạn năm ngàn lượng là 5500 vạn*. Nam Tầm nhồi đầy ngân phiếu biến thành kho vàng di động, lúc này nếu có ai tới ăn cướp là có thể một đêm phất nhanh.
[*5500 vạn = 55 triệu.]
Cũng may nhà ông ngoại Tiếu Dao là đại phú ông số một số hai hoàng thành, bà ngoại nàng cũng là danh môn vọng tộc có uy tín. Của hồi môn Thái Thương lúc trước tương đối phong phú, cho nên bình thường tiền tiêu vặt Thái Thương cho Tiếu Dao đều ít nhất là ba chữ số, cưng chiều Tiếu Dao sắp hỏng mất. Kho vàng nhỏ của Tiếu Dao nhiều tiền đến nỗi lão nương nàng cũng không tưởng được!
Nam Tầm đến quá sớm, loại cơ cấu phục vụ kiếm ăn về đêm như Túy Hương Các còn chưa buôn bán. Nàng đợi bên ngoài ước chừng một canh giờ, Túy Hương Các mới mở cửa chính.
Nam Tầm tìm thẳng đến chưởng sự Túy Hương Các.
“Ôi, Tiếu đại tiểu thư, mấy ngày rồi ngài chưa đến, hôm nay tới thật sớm!” Lão ca nhi chưởng sự cười nịnh nọt vô cùng.
Nam Tầm cũng không dong dài, nói thẳng ý đồ của mình: “Ta muốn chuộc thân cho Ánh Hàn.”
Lời này vừa ra, tất cả anh em Túy Hương Các đều kinh hãi.
Chuộc thân!
Đây là hy vọng xa vời cả đời của họ đó!
Chuộc thân có nghĩa về sau họ là con nhà lành, có thể kết hôn bình thường. Nhưng bởi hoạt động bán nghệ, bán rẻ tiếng cười, thậm chí là mua da bán thịt quanh năm mà rất ít kẻ ngu đến chuộc thân cho họ. Thêm nữa, khi được chuộc, chưởng sự hoa lâu - người nắm giữ khế ước bán thân của họ khẳng định phải tàn nhẫn gõ đối phương một bút, tất sẽ công phu sư tử ngoạm.
Đầy rẫy nguyên nhân khiến những ca nhi hoa lâu được thật sự chuộc ra ngoài rất ít.
Ca nhi bình thường đã vậy, chứ đừng nói chi Ánh Hàn đầu bảng Túy Hương Các! Ánh Hàn còn là xử nam nữa!
Ánh Hàn nghe nói Tiếu Dao tới, vội vàng chạy ra đại đường.
Nam Tầm thấy hắn, hai mắt tức khắc sáng ngời, túm người đến bên người mình, hưng phấn nói: “Hàn Hàn, hôm nay ta tới chuộc thân cho chàng, ta muốn mang chàng hồi phủ!”
Ánh Hàn ngây ra nhìn nàng, có chút không chắc chắn nói: “Chuộc thân? Bây giờ?”
Nam Tầm cười thực sáng lạn: “Đúng vậy, chính là bây giờ! Hàn Hàn, tối qua ta đã thuyết phục được cha nương, bọn họ đồng ý cho chàng làm con rể rồi.”
Ánh Hàn nhìn nàng hồi lâu, xác định nàng không nói dối, ý cười trong mắt dần hiện lên.
Hắn không tự giác giương khóe miệng, hỏi: “Có điều ta rất đắt, ngài mang đủ bạc không?”
Nam Tầm phá sản vung tay: “Mang theo rất nhiều, mua hai cái Túy Hương Các còn được!”
Bàn tay to Ánh Hàn nắm lấy tay Nam Tầm, hơi siết chặt.
Chưởng sự Túy Hương Các lại không vui: “Tiếu đại tiểu thư, Ánh Hàn là trụ cột Túy Hương Các chúng ta. Ngài muốn chuộc hắn, vậy không phải là muốn đóng cửa Túy Hương Các sao?”
Tâm trạng Nam Tầm đang tốt, liền vỗ mông ngựa hắn: “Với ánh mắt của chưởng sự, khẳng định có thể tìm được càng nhiều trụ cột. Nói không chừng Ánh Hàn vừa đi, ngươi đã tìm thấy ngay một đại bài thay thế chàng rồi!”
Chưởng sự không để mình bị xoay mòng mòng. Gã như có như không liếc qua Ánh Hàn, thấy hắn không rên một tiếng, liền trầm mặt nói: “Tiếu đại tiểu thư có biết mỗi năm Ánh Hàn kiếm được cho ta bao nhiêu bạc? Mỗi năm chừng hai vạn lượng! Một năm hai vạn lượng, năm năm là mười vạn lượng! Cho nên nếu Tiếu đại tiểu thư không có mười vạn lượng, hôm nay ngài đừng mơ mang được Ánh Hàn đi!”
Nam Tầm:...
Đờ mờ, mười vạn lượng? Ông mẹ nó sao không đi cướp luôn đi!
Nam Tầm trừng gã: “Chưởng sự, ông hù ta đấy à? Ánh Hàn đúng là diễm lệ vô song, nhưng không phải ai cũng rộng rãi như ta, nguyện dùng một ngàn lượng bao Ánh hàn. Xem chừng ông dựa Ánh Hàn kiếm một vài ngàn mỗi tháng đã không tệ, lại còn chi tiêu son phấn mỹ phẩm, quần áo. Ánh Hàn đại khái cũng chỉ có thể kiếm lời cho ông một vạn lượng một năm thôi. Năm năm cũng chỉ năm vạn lượng!”
Chưởng sự bị nàng nói thế vậy mà bắt đầu chột dạ, vừa rồi gã xác thật khuếch đại lên.
Gã theo bản năng liếc Ánh Hàn.
Nam Tầm không cho cơ hội phản bác, ném năm vạn năm ngàn lượng ngân phiếu vào mặt gã: “Đây là năm vạn năm ngàn lượng, hôm nay ta phải mang Ánh Hàn đi!”
Mấy ca nhi trong lâu nhìn thấy xấp dày ngân phiếu kia, tất cả đều hít vào ngụm khí lạnh.
Quá trời bạc luôn! Trời ạ, năm vạn năm ngàn lượng!
Bọn họ chưa bao giờ thấy nhiều bạc như vậy!
Xem ra lời đồn không giả, Tiếu đại tiểu thư thật sự bị Ánh Hàn mê như chong chóng, lại cam lòng bỏ ra ngần đấy bạc để chuộc hắn!
Ánh Hàn nhìn xấp ngân phiếu dày kia, đuôi mày hơi nhếch, khóe miệng hơi cong, đột ngột mở miệng: “Chưởng sự, để Tiếu Dao chuộc ta đi. Năm năm ta cũng chưa chắc kiếm được nhiều như vậy, mà năm năm nữa ta cũng chỉ là lão hoa vàng*.”
[*Lão hoa vàng: Hoa vàng là hoa héo thành khô vàng; nghĩa ý anh nói nhan sắc tàn phai đó.]
Trong mắt chưởng sự xẹt qua vẻ kinh ngạc, gã dường như thỏa hiệp “hừ” một tiếng, nói: “Được thôi, gặp phải Tiếu đại tiểu thư, ta cũng chỉ có thể nhận tiền. Hơn nữa chuyện của ngài và Ánh Hàn ta cũng nghe nói, giao Ánh Hàn cho ngài ta cũng yên tâm.”
Chưởng sự kêu người mang tới một cái rương nhỏ, dùng chìa mở ba ổ khóa, sau đó móc tờ khế ước bán thân của Ánh Hàn đưa cho Nam Tầm: “Đây là khế ước bán thân của Ánh Hàn.”
Nam Tầm xé tờ khế của Ánh Hàn trước mặt chưởng sự.
Mà chưởng sự cũng thu ngân phiếu năm vạn năm ngàn lượng của đối phương.
Ánh mắt Nam Tầm đảo quanh, đột nhiên hỏi Tiểu Bát: “Ánh Hàn với chưởng sự có quan hệ gì?”
Tiểu Bát kêu to a a: “Nam Tầm ngươi là thần thám đấy à? Gia còn chưa nói ngươi đã phát hiện rồi? Thật ra hai năm trước, Túy Hương Các đã đổi chủ, ông chủ thật sự sau lưng chính là đại Boss.”
Ngụm máu trong miệng Nam Tầm thiếu chút muốn phun ra. Cmn, quả nhiên là thế.
Cho nên mới nói, tiểu yêu tinh Ánh Hàn thật ra vẫn luôn xem kịch vui?