Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, tranthayday
Nam Tầm ăn bữa sáng, đột nhiên nhớ ra tối qua còn chưa vẽ nam thần, các fans trên Man Man sẽ không đợi cả đêm chứ?
Nam Tầm vội vàng xếp đống chữ ký mình xin được thành cái quạt, sau đó chụp hình up lên.
Đan Thủy: Hôm qua không có thời gian vẽ, bởi vì bổn bảo bảo đi xin chữ ký nam thần, còn phải trả một cái giá thật đắt, sau khi về liền trực tiếp ngã quỵ(╥╯^╰╥)
Trạng thái mới rất nhanh đã có người nhắn lại.
[Bé heo a a]: Tui đã nói tiểu tỷ tỷ có chuyện gì nên mới chậm trễ mà. Nhưng tiểu tỷ tỷ ạ, chị không lừa mọi người thật đấy sao? Một xấp chữ ký này đều là của Âu Càn đại đại?
[Cho cậu một cây kẹo que]: Ha ha ha, rõ ràng. Ngoài tờ thứ nhất là chữ ký đại đại, còn lại đều do tiểu tỷ tỷ mô phỏng lại, rồi đùa mọi người chơi đó.
[Tôi đơn thuần như giấy trắng]: Chỉ có một mình tôi cảm thấy, đó rất có thể đều là đại đại ký sao? Bởi vì nhìn rất giống đó.
[Nói không được liền out]: Lầu trên, chỉ có một mình thím.
......
Nam Tầm cười cười, đừng nói là các fans, đến chính cô cũng cảm thấy không thể tưởng tượng. Cô cầm theo cả xấp giấy như vậy, Âu Càn thật đúng là ký hết cho cô, cũng không sợ cô đem đi bán?
Ảnh đế Âu Càn tự tay ký tên nha, một tờ khẳng định có thể bán được không ít tiền, ha ha ha......
***
Thả lỏng chút đỉnh, đoàn phim «Giang Hồ Phong Vân» lại tiến vào trạng thái quay chụp khẩn trương. Nhưng lúc này đây nhân vật không phải Âu Càn và Đan Thủy, mà là Lâm Vũ Phàm với Tống Giai Nguyệt.
***
Triệu Thụy không hổ là người đại diện kim bài tương lai. Đan Thủy một người mới vừa quay xong xuất diễn của mình, anh đã tìm ngay cho Đan Thủy một quảng cáo về nhãn hiệu quần áo.
Chờ Nam Tầm xem xong kịch bản gốc quảng cáo, đại khái hiểu được vì sao Triệu Thụy có thể đàm phán được quảng cáo này.
Bên muốn quay quảng cáo là một nhãn hiệu thời trang cổ điển tên “Cổ Vận“. Công ty quảng cáo không cần người có độ nổi tiếng cao, chỉ cần tuấn nam mỹ nữ mặc quần áo có thể phô ra được vẻ đẹp pha trộn giữa hiện đại và cổ đại của loại trang phục này là được.
Đan Thủy vốn có nền tốt, Triệu Thụy còn lén cho đối phương xem ảnh cổ trang của Đan Thủy ở phim trường «Giang Hồ Phong Vân», lại thêm miệng lưỡi ba tấc không lạn của anh ta, lấy được cái quảng cáo này cũng không tính khó.
Triệu Thụy sợ Đan Thủy lơ là, lập tức cường điệu: “Đan Thủy, em đừng xem thường quảng cáo này. Nhãn hiệu này tuy chỉ vừa khởi bước, nhưng tài chính đối phương hùng hậu. Anh có thể nhìn ra, đối phương hiển nhiên đã ôm dự định phát triển lớn nó, lại còn vô cùng có lòng tin. Nếu thành công, về sau nhãn hiệu thời trang này thậm chí còn vươn ra ngoài thế giới.”
Thời buổi này càng ngày càng nhiều người tôn sùng vẻ đẹp cổ điển, đặc biệt là những trang phục và trang sức đẹp không tỳ vết thời xưa. Nếu có thể kết hợp yếu tố cổ đại cùng hiện đại, thiết kế ra vài bộ quần áo hơi hướng cổ nhưng không quá khoa trương, nhất định sẽ được mọi người ủng hộ.
Nam Tầm không thể không bội phục Triệu Thụy, người đại diện có tầm nhìn cực xa này.
“Anh Triệu, một nam một nữ. Nữ chính là em, vậy nam chính là ai?” Nam Tầm hỏi.
“Hoàng tử piano Vân Kỳ.” Triệu Thụy trả lời.
Nam Tầm dừng một chút, hỏi Tiểu Bát: “Làm sao ta cứ cảm thấy tên này đã nghe ở đâu rồi?”
Tiểu Bát cười hì hì: “Một trong những người theo đuổi khí vận tử trong tương lai đó. Bên ngoài lạnh lùng, bên trong cuồng nhiệt. Cuối cùng sẽ yên lặng bảo vệ bên người khí vận tử.”
Nam Tầm:...
Vốn đây là quảng cáo đầu tiên cô nhận được, Nam tầm còn vô cùng hào hứng, nhưng bây giờ vừa nghe lời này đột nhiên cảm thấy thật...
Có điều, Nam Tầm bởi vậy đã tìm được lý do quấy rầy nam thần.
Nam Tầm đăng nhập Man Man, nhanh chóng nhắn cho nam thần, giọng điệu cực kỳ đắc ý: [Anh Càn, em sắp quay quảng cáo đầu tiên trong đời. Chú ý, không phải làm nền, không phải nha, là nhân vật chính của quảng cáo đó!]
Âu Càn có thể là đang bận, qua hồi lâu mới trả lời: [Chúc mừng em, Đan Tiểu Thủy. Cứ tiếp tục cố gắng, rất nhanh ước mơ sẽ trở thành sự thật.]
Nam Tầm vừa nghe xong lời này rất muốn đập vào mặt anh. Lần trước thiên thời địa lợi nhân hòa, sao anh không để giấc mơ của tôi thành sự thật hả?
Sau đó cô tưởng tượng, không phải bởi Âu Càn có bao nhiêu chính nhân quân tử, không muốn thừa lúc người ta say rượu làm chuyện vô liêm sỉ. Anh nha, chỉ không muốn ước mơ của cô trở thành sự thật dễ dàng như vậy, anh cố ý! Dù có nghẹn thành ninja rùa anh cũng không muốn cho cô như ý!
Nam Tầm trong lòng có bức xúc không muốn trả lời, mà Âu Càn bên kia dường như cũng đã tiếp tục bận rộn.
Quảng cáo nhiều lắm chỉ trong một buổi sáng hoặc một buổi chiều, nhanh thì vài phút là được.
Lần này Triệu Thụy đi cùng Đan Thủy. Lúc hai người đến nơi, sân chụp đã được bố trí gần xong, đạo cụ cũng đã chuẩn bị đúng chỗ.
Đạo diễn đánh giá Nam Tầm trong chốc lát, vừa lòng gật gật đầu: “Người thật không khác ảnh chụp là bao, thật xinh đẹp. Chuyên viên trang điểm, dẫn người đi thay quần áo.”
Nam Tầm nhìn mấy bộ quần áo kia, trong mắt không khỏi lộ vẻ choáng ngợp.
Thật sự là rất đẹp, vừa mang hơi thở cổ điển nhưng cũng không hề mất tính hiện đại, trong tinh tế lại có sự giản đơn.
Mục đích quảng cáo là để người khác nhìn thấy bộ đồ này đẹp, còn là để mở rộng tiêu thụ cho những khách hàng cao cấp. Cho nên kiểu tóc không thể làm quá phức tạp cũng không thể quá xuề xòa. Chuyên viên trang điểm xõa tung mái tóc Nam Tầm, rồi bện một bím tóc thời thượng.
Bím tóc rủ xuống từ vai phải, phối với bộ đồ này, không khỏi làm người mắt sáng ngời.
Chuyên viên trang điểm thực vừa lòng, không ngừng khen: “Những bộ quần áo này mặc trên người em lại càng đẹp hơn. Em rất thích hợp với quảng cáo này!”
Bởi vì Vân Kỳ còn chưa tới, trên mặt đạo diễn đã hơi không vui, quyết định chụp phần Đan Thủy trước.
Quảng cáo thật ra rất đơn giản. Đan Thủy cầm một chiếc ô giấy đi trên thềm đá cổ kính. Mỹ nhân cụp mắt cười nhạt, dịu dàng, nhã nhặn, lịch sự. Sau đó, đi rồi lại đi, thềm đá nhấp nhô dưới chân thay đổi, thành bậc thang xi măng bóng loáng.
Thiếu nữ vẫn một thân váy dài đến mắt cá chân, chỉ là ô giấy trên tay đã biến thành dù che mưa hiện đại hồng nhạt.
Có điều bộ váy dài cổ kính hòa quyện yếu tố hiện đại này, dù là bậc thang xi măng hiện đại hóa, cầm chiếc ô che đã gấp lại, vẫn không mảy may làm người khác cảm giác không hài hòa.
Mặc chiếc váy này, sống ở cổ đại là tiểu như khuê các nhã nhặn, sống ở hiện đại lại là người đẹp khí chất dịu dàng. Đều đẹp khiến người ta đứng tim.
“Cắt! Quá xuất sắc!” Đạo diễn có vẻ rất hưng phấn, hoàn toàn không ngờ được Đan Thủy lại làm việc hiệu quả tốt như vậy.
Lâm thời nảy lòng tham, đạo diễn lại cho Đan Thủy quay thêm một màn.
Lần này Nam Tầm đổi thành bộ váy tương đối ngắn, chuyên viên trang điểm búi cho cô một búi tóc tròn đáng yêu.
Nữ tử múa kiếm trong rừng trúc, khua khua, mấy phiến thúy trúc bên cạnh dần thu nhỏ, biến thành cảnh trúc trong khu xanh hóa thời hiện đại. Sau đó cô gái ở sân nhỏ cùng ông mình múa kiếm.
Chờ đến khi tất cả cảnh của Đan Thủy đều quay xong, hoàng tử piano Vân Kỳ trong truyền thuyết kia mới khoan thai tới muộn.
Nam Tầm nhìn thấy gương mặt của Vân Kỳ mới hiểu sao công ty quảng cáo lại chọn anh ta. Gương mặt xuất chúng tinh xảo vô cùng, giống như được đại sư điêu khắc chạm ra từng nét vậy. Chỉ là cái mặt khôi ngô đó lại không có biểu cảm gì, giống như người khác thiếu anh ta 250 (đồ ngốc) vậy.
Vân Kỳ rõ ràng thấy được cộng sự Đan Thủy của mình, ánh mắt lại chỉ lướt qua mặt cô, kiêu căng phát rồ.