Mau Xuyên Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 527: Chương 527: Cụ tổ, cụ là của riêng con




Edit: Bao

Beta: the rest

Chu Tử Hào ham chơi thích nuôi tình nhân là chuyện người trong vòng đều biết.

Nhưng dù thế anh ta cũng thuộc dạng ga lăng không thích cưỡng ép phụ nữ, nên những tình nhân của anh ta chẳng ai là không tình nguyện.

Thêm vào đó, Chu Tử Hào còn rất hào phóng với người tình, cũng rất nguyên tắc, mỗi lần chỉ quen một người, đến khi chia tay mới tìm người kế nhiệm.

Phùng Nhiên Nhiên là cô sinh viên Chu Tử Hào quen hơn một năm trước.

Vốn là đôi bên tình nguyện, hai người cũng nói rõ chỉ quan hệ xác thịt không tình yêu, cô ta càng không thể mang thai con anh.

Nhưng nhà Chu Tử Hào giàu lại đẹp mã, nghe đồn bằng cấp cao tự mở công ty, có thể nói phong lưu nhiều tiền. Phùng Nhiên Nhiên yêu anh ta cũng chẳng lạ.

Ngày Chu Tử Hào nói chia tay, Phùng Nhiên Nhiên như muốn sụp đổ, quyết định gài bẫy anh ta. Cô ả chuốc thuốc trợ hứng, sau đó tất nhiên một đêm điên loan đảo phượng.

Qua một thời gian, cô ả có thai như mong ước.

Những tưởng Chu Tử Hào sẽ vì đứa con trong bụng mà thương tiếc mình, không ngờ chỉ đổi được một câu tàn nhẫn: “Bỏ nó đi.”

Chu Tử Hào cho Phùng Nhiên Nhiên một khoản tiền lớn, yêu cầu duy nhất là phá thai.

Lúc bàn bạc Phùng Nhiên Nhiên rõ ràng rất hợp tác, nhưng ai biết chớp mắt liền cầm tiền bỏ chạy.

Chu Tử Hào âm thầm phái người tìm Phùng Nhiên Nhiên. Chẳng qua chưa tìm được, Phùng Nhiên Nhiên đã vô tình thấy bạn thân anh ta trên đường. Cái vòng này vốn nhỏ, cô ta lại theo Chu Tử Hào mấy tháng, người nọ đương nhiên biết mặt. Phùng Nhiên Nhiên vì sốt ruột chạy trốn mà lao ra đường để rồi bị xe tông chết.

Ma nữ nghe Chu Tử Hào kể bằng giọng bình thản, kích động gào hét: “Chu Tử Hào! Mày rốt cuộc có tim không hả! Hôm nay tao không giết được cũng phải nguyền rủa mày! Rủa cả đời không tìm được người yêu mày như tao! Rủa mày đoạn tử tuyệt tôn!”

Nam Tầm nghe hết đầu đuôi câu chuyện, trầm giọng nói: “Vậy thì tính ra anh ta cũng chẳng thiếu mi nhân quả gì. Là do mi chấp niệm quá sâu. Loại ngựa đực dạo chơi nhân gian này có gì tốt, mi hãy buông bỏ chấp niệm đầu thai đi.”

Ma nữ la lối: “Tao không muốn đầu thai. Tao muốn ám nó mãi, tao phải xem nó hối hận!”

Nam Tầm ngoáy ngoáy lỗ tai hỏi mượn túi tỏa hồn* của cụ tổ, sau đó thẳng tay chụp oán hồn vào trong.

[*Túi tỏa hồn: Cái túi nhốt, khóa hồn. Tỏa là khóa, nhốt.]

Chờ cô cột chặt miệng túi, Chu Tử Hào mới thấy cái túi xẹp lép đột nhiên phồng lên, có thứ gì đang cực lực giãy giụa bên trong.

Tuy anh ta luôn tỏ ra bình tĩnh, giờ phút này vẫn không khỏi tái mặt.

Nam Tầm cầm túi tỏa hồn đi về phía cụ tổ hỏi: “Oán hồn này xử lý thế nào ạ?”

“Đưa ta đi, về ta sẽ siêu độ nó.” Thẩm Duệ Uyên nói.

Nam Tầm cười ngọt ngào: “Túi tỏa hồn do cụ tổ làm nên con ma tương đương cụ tổ bắt, giờ còn phải phiền cụ siêu độ. Ngại quá đi.”

“Không phiền.” Thẩm Duệ Uyên cười khẽ.

...

Trước khi rời khỏi, Nam Tầm chẳng nói chẳng rằng đã cõng luôn Thẩm Hiểu Vân bất tỉnh nhân sự.

“Bé con, cụ tổ đi cùng để trang trí à?” Thẩm Duệ Uyên thở dài, duỗi tay định ôm Thẩm Hiểu Vân sau lưng cô.

Lại bị Nam Tầm né ra: “Đừng đừng. Để con cõng đi. Hiểu Vân nhẹ lắm, con cõng được.”

Anh nhíu mày nhìn cô.

Nam Tầm thấy thế vội bổ sung: “Con biết cụ tổ ưa sạch sẽ, không thích bị đụng chạm.”

Xem đi, chu đáo làm sao.

Thẩm Duệ Uyên lập tức giãn mày.

Nam Tầm lại bảo: “Bản thân con cũng không thích cụ tổ chạm người khác, đặc biệt là nữ. Cụ tổ, cụ là của mình con.”

Bấy giờ Thẩm Duệ Uyên không chỉ giãn mày, đến nét mặt cũng dịu lại. Anh nói hiền hòa: “Cụ tổ đồng ý chỉ là của mình bé.”

Chu Tử Hào thấy hai người sắp đi thì hoàn hồn, cuống quýt đuổi theo: “Hai thầy xin đợi chút ạ. Hôm nay cảm ơn hai thầy giúp giải nạn, không biết có vinh hạnh được mời hai người bữa cơm không ạ?”

Nam Tầm nhìn tướng mạo anh ta, bỗng cười lạnh: “Chu thiếu, nếu anh không chơi gái thì đã chẳng chọc phải đào hoa sát. Tôi thấy mũi anh gồ xương, đuôi lông mày rủ thấp, cung con cái dưới mắt trũng xuống. Cả đời sợ rằng khó có con, dù có cũng sẽ thương tàn chết yểu.”

Chu Tử Hào nghe xong sắc mặt đột biến. Bước lên định kéo tay cô thì bị Thẩm Duệ Uyên lạnh lùng liếc qua, vội rụt tay về.

“Xin hai thầy hãy giúp tôi. Tôi là độc đinh, nhà họ Chu không thể tuyệt hậu được!” Chu Tử Hào lúc này còn đâu khí thế kiêu ngạo ban đầu, vẻ mặt hoàn toàn cung kính.

Nam Tầm thấy anh ta thành khẩn bèn suy nghĩ một chốc rồi nói: “Vậy được, tôi muốn một triệu tiền phí. Đưa rồi tôi sẽ chỉ anh cách giải quyết.”

Chu Tử Hào nghe cần một triệu thì im thin thít.

Anh ta tự mở công ty. Mấy năm nay tuy ăn nên làm ra, nhưng một triệu vẫn không phải số tiền nhỏ, nào gom đủ ngay được, trừ khi vay người nhà.

Nam Tầm chẳng vội. Ném cho anh ta một tấm danh thiếp, tiện nhắc nhở: “Nếu anh không ngại thì nhìn kỹ chuỗi tràng hạt trên tay mình đi, mặt trên đã có vết nứt, qua mấy ngày nữa sợ rằng sẽ tự động vỡ hết. Không có tràng hạt hộ thể, lại đụng phải oán hồn thì... Ha hả, anh cứ chờ chết đi.”

Chu Tử Hào lập tức kiểm tra tràng hạt. Quả nhiên vài chỗ đã xuất hiện vết nứt. Anh ta bực bội vò đầu, trơ mắt nhìn hai người đi xa.

Nam Tầm cõng Thẩm Hiểu Nhu về biệt thự. Cụ tổ hơi nhíu mày nhưng chưa nói gì.

Thẩm Quang Bích đang đọc sách trong phòng, nghe tiếng đi ra thì thấy Nam Tầm cõng người về.

“Thẩm Hiểu Vân? Con bé sao vậy?”

“Sư huynh, anh tránh ra chỗ khác một lát đi. Chút nữa con bé tỉnh dậy tôi có vài chuyện riêng tư muốn nói với nó.” Nam Tầm lườm cậu chàng.

Thẩm Quang Bích bị lườm mà không hiểu nổi. Đang tính phản bác sao cụ tổ ở được mà cậu không được, nhưng bị Nam Tầm “rèn luyện” chẳng còn biết phản kháng, đành đóng sầm cửa học tiếp.

Giờ Nam Tầm đã có thể dẫn khí vận khí. Cô dẫn nguyên khí trời đất vào cơ thể Thẩm Hiểu Nhu, từ từ đuổi âm khí trong người cô bé.

Di chứng còn lại cô bé phải tự điều trị dần.

Thẩm Hiểu Vân tỉnh lại thấy Nam Tầm thì mờ mịt, chờ ánh mắt rõ ràng mới bình tĩnh hỏi: “Hiểu Nhu, chị biết hết rồi phải không?”

Nam Tầm không ngờ thái độ con bé thế này, không khỏi bực mình: “Thẩm Hiểu Vân, em tỉnh lại đi. Ma nữ kia xém chút lăn giường với trai lạ bằng cơ thể em đấy! Chị mặc kệ nó hứa hẹn với em điều gì, nhưng mục đích của nó chẳng phải mượn cơ thể đơn giản vậy đâu. Nó muốn chiếm đoạt cơ thể em, em biết không hả?”

Thẩm Hiểu Vân ngẩn ra, phản bác ngay: “Không phải! Chị ấy chỉ mượn cơ thể một lát mỗi đêm. Chị ấy bị một tên cặn bã hại chết nên muốn tìm gã báo thù. Vì không đến gần được gã nên mới cần mượn em!”

Ngoài ra sau khi thành công, ma nữ sẽ giúp cô thực hiện một nguyện vọng.

- ----------

Padu lỡ tay đổ nước lên bàn phím, bàn phím die rồi =)))) ví tiền die theo, lòng Padu die theo, phải beta bằng ipad khổ quáaaaaaa!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.