Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, RED, tranthayday
Nam Tầm nghe Tiểu Bát nói, nhàn nhạt “ừ” một tiếng. Cô thoải mái cuộn người trong lòng Âu Càn, cùng anh xem văn kiện.
Tiểu Bát tiếp tục nói: “Hì hì, bên Vân Kỳ cũng tiến triển rất thuận lợi, đã dần tiếp nhận sự nghiệp của ba mình. Ta đúng là xem nhẹ tên nhóc này. Ta cho rằng hắn chỉ là một hoàng tử piano thuần khiết, nào biết rằng thủ đoạn trên thương trường cũng cứng rắn quyết liệt hoàn toàn không thua ba hắn, hì hì hì...”
Nam Tầm lười nhác trả lời: “Ngươi mừng cái gì? Anh ta nợ ta một ân tình, dù có đủ lông đủ cánh, ta cũng không để anh ta bắt tay với nhà họ Âu ức hiếp anh Càn.”
Tiểu Bát hừ hừ: “Ít nhất thì tuyến chính cũng phát triển đúng hướng. Ta nói cho ngươi nha, để đề phòng rủi ro, mặc kệ cuối cùng đại Boss có đi lên đường cũ như nguyên thế giới hay không, chúng ta đều phải tiêu trừ giá trị ác niệm của hắn trước thời điểm đó. Dựa theo tuyến thời gian gốc, hẳn là còn khoảng hai năm.”
Nam Tầm: “Âu Càn sẽ không xảy ra chuyện. Nếu anh ấy thật bị cho đi tù, ta sợ là ta sẽ không kiềm chế được muốn giết hết những người hại anh ấy.”
Tiểu Bát:...
“Nói thật, khí vận tử mấy thế giới trước, tuy rằng có người tự cho mình là thanh cao, nhưng phần lớn ta đều không ghét lắm. Ta còn đặc biệt thích bé Sơ Tuyết ở thế giới A Mãng, anh hai Quý Hà ở thế giới Diêm La ta cũng cảm thấy cực kỳ trượng nghĩa. Cũng không biết sao mà khí vận tử thế giới này cứ làm ta không thích nổi.”
Tiểu Bát ồ lên: “Thế nhưng mà, khí vận tử thế giới này thật sự vô cùng hiền lành tốt bụng, không phải bạch liên hoa giả, mà là bạch liên hoa chính hiệu. Cô ta làm ổ cho mèo hoang, mua đồ ăn cho bọn trẻ cô nhi viện, còn đưa bà lão bị thương ở ven đường đến bệnh viện.”
Nam Tầm thở dài: “Ta biết, nhưng Lục Thích Thiên nói một câu rất đúng. Tốt bụng không sai, nhưng cũng phải có giới hạn, không phải ai cũng đáng được tha thứ. Đối với cô ta mà nói, mẹ cô ta nuôi dạy cô ta, nên cô ta gần gũi, hướng về bà ta là bình thường. Nhưng cô ta không có tư cách yêu cầu Âu Càn tha thứ người đàn bà này. Cô ta cho rằng mình là ai? Chúa cứu thế chắc?”
“Nam Tầm, ngươi hình như đang bất bình vì đại Boss. Không phải ngươi... động tình với Âu Càn thật rồi chứ?” Tiểu Bát do dự nói.
Nam Tầm trầm mặc chốc lát, lần này không tiếp tục lừa nó nữa: “Tiểu Bát, thật thật giả giả, ngươi không cho đi tình cảm, thì làm sao trông chờ được đối phương đào tim móc phổi vì ngươi? Đừng ngây thơ nữa, kỹ thuật diễn có cao siêu cỡ nào cũng chẳng thể không lộ sơ hở*.”
[*Gốc cv là “Thiên y vô phùng”: Dịch cho sát nghĩa là “áo trời nhìn không thấy đường vá“. Còn nôm na thì là “không có sơ hở“.]
Tiểu Bát cứng họng.
Cmn nó biết mà!
“Nhưng mà, ngươi...”
Nam Tầm cười cười: “Ngươi có bao giờ thấy ta tâm thần phân liệt hay chưa? Yên tâm đi, những tình huống ngươi lo lắng sẽ không xảy ra. Ta sẽ giúp ngươi có được thứ ngươi muốn.”
Tiểu Bát “à” một tiếng, không hiểu sao thấy hơi hơi chột dạ.
Sao bỗng dưng lại cảm thấy chuyện mình làm không phải chuyện con người làm đây?
Mà đúng thôi, nó vốn đâu phải người. Nó là thần thú thượng cổ - Hư Không Thú, làm đương nhiên không phải việc người làm rồi.
Nó sao phải chột dạ chứ? Nếu không phải nhờ nó, Nam Tầm đã sớm là tử hồn, làm gì có thể sống nhăn răng lêu lổng khắp nơi như bây giờ? Lại còn có cơ hội công lược nhiều anh đẹp trai như vậy? Nó tốt với Nam Tầm quá mà. Tuy đều là đại Boss vai ác giá trị ác niệm 100, nhưng tất cả cũng đều đẹp trai chân dài, Nam Tầm phải mừng thầm ấy chứ.
Nghĩ như vậy, trong lòng Tiểu Bát thoải mái hơn nhiều. Nó là một con thú tốt, một con thú cực cực tốt.
***
Tuy Nam Tầm có Âu Càn che chở, nhưng cũng không dám quá lười biếng. Cho nên ở lúc quay xong «Dũng Sĩ Vô Địch» vinh quang tột đỉnh, lại nhận thêm một bộ thể loại dốc sức phấn đấu nơi đô thị. Lễ trao giải cuối năm của đài truyền hình, Đan Thủy nhờ vai diễn trong phim đó đạt được giải thưởng “Nữ diễn viên được yêu thích nhất“. Mà thị hậu thuộc về một nữ diễn viên hạng A với bộ phim «Tiêu Hậu Truyền Kỳ».
Triệu Thụy suýt tức hộc máu. Đó là bộ lúc trước anh muốn Đan Thủy đóng, kết quả Đan Thủy từ chối, bằng không thị hậu năm nay đã là cô rồi! Cũng may năm nay nhân khí Đan Thủy đặc biệt cao, còn chiếm được giải “Nữ diễn viên có tầm ảnh hưởng nhất”, ý nghĩa cũng không nhẹ.
Mà Âu Càn một lần nữa được phong ảnh đế Kim Điêu, trở thành siêu sao quốc tế gặt hái nhiều giải ảnh đế nhiều nhất từ trước tới nay.
Làm không ít người ghen tị đỏ mắt, nhưng đều phải tâm phục khẩu phục với diễn xuất của Âu Càn trong «Liệt Vương Truyền Kỳ».
Âu Càn tuy được mời đóng phim không ngừng, nhưng năm nay cũng không quay bộ điện ảnh nào mới, bộ «Liệt Vương Truyền Kỳ» đã quay vào nửa cuối năm ngoái. Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là ảnh đế Kim Điêu sang năm rốt cuộc sắp đổi người!
Mấy người được đề cử ảnh đế không khỏi lau một phen nước mắt chua xót cho bản thân. Thứ yêu quái này cuối cùng cũng cút.
***
Ở lúc khán giả còn chưa chú ý, Âu Càn đã bắt đầu phai nhạt dần khỏi tầm mắt người xem. Mà bên mảng kinh tế lại nổi lên một nhân vật truyền kỳ, CEO tập đoàn Lan Cẩm mới xuất hiện hai năm gần đây.
Thời điểm CEO tập đoàn Lan Cẩm lần đầu tiên xuất hiện trên kênh thời sự kinh tế tài chính quốc gia, tất cả người xem đều cho rằng hai mắt mình xảy ra vấn đề.
Nếu không phải mắt có vấn đề, thì sao bọn họ lại thấy được siêu sao điện ảnh quốc tế Âu Càn của làng giải trí trên kênh tài chính?
Nhưng khi bọn họ xem xong toàn bộ phỏng vấn, bọn họ mới biết mắt mình không mù. Đờ mờ đây là Âu Càn kia đó!
Một năm hơn chục tỷ? Tài sản tính ra hơn trăm tỷ?
Cmn cái gì? Mười chín tuổi bắt đầu gây dựng sự nghiệp, đăng ký công ty ở nước ngoài? Hiện tại ở nước ngoài đã có mấy công ty con?
Âu Càn bây giờ mới bao nhiêu tuổi? Hình như còn chưa đến hai mươi tám!
Tin tức này rất nhanh lan tỏa khắp nơi, các fans trên Man Man của Âu Càn tru lên ngao ngao.
Chưa đến hai tám tuổi mà giá trị cá nhân đã hơn trăm tỷ! Anh Càn đỉnh cao của em!
Thế nhưng các fans rất nhanh phát hiện, Âu Càn đã rất lâu rồi chưa nhận phim mới. Bọn họ vừa vui lại vừa buồn. Vui mừng nhất chính là thân phận mới của Âu Càn đại đại ngầu hơn. Mất mát chính là Âu Càn đại đại chắc rồi sẽ rời khỏi giới nghệ sĩ như hoàng tử piano Vân Kỳ, về sau bọn họ không còn được xem tác phẩm mới của Âu Càn đại đại nữa.
***
Trong biệt thự, Âu Càn đè Nam Tầm lại, nhấm nháp từng chút một.
Nam Tầm thở hổn hển nói: “Anh Càn, anh thật giỏi quá!”
Âu Càn cười trầm trầm ra tiếng: “Đan Tiểu Thủy, em nói lời này làm anh rất hưng phấn.”
Nam Tầm:...
“Anh Càn, em nói là, thì ra anh là đại phú ông tài sản cá nhân hơn trăm tỷ, biết kiếm tiền như thế, quá đỉnh cao! Em sùng bái anh lắm lắm!”
Nhưng mà, Âu Càn đã tự động liên tưởng những lời khen đỉnh cao này thành đỉnh cao trên phương diện khác.
Nam Tầm mỗi đêm đều phải mềm thành mì sợi, tối nay cũng không ngoại lệ.
Đêm khuya, khi người đàn ông bên cạnh đã ngủ, Nam Tầm chậm rãi mở mắt, nhìn qua bức rèm lất phất trước cửa sổ sát đất, hoàn toàn không hề thấy buồn ngủ.
Cô bỗng nhiên nhớ tới lời thúc giục của ba Đan Thủy: “Thủy Thủy này, Âu Càn là một đứa bé tốt. Hai con cảm thấy đến lúc rồi thì kết hôn luôn đi.”
Thế nhưng chỉ có cô biết, bọn họ ở bên nhau lâu như vậy, Âu Càn cưng cô như bảo bối, lại chưa từng mở miệng đề cập chuyện kết hôn.
Dựa theo tính Âu Càn, trước khi anh xử lý xong những vướng mắc đó, anh đại khái sẽ không có thời gian cân nhắc việc này. Dù sao bản thân cô đã vào trong bát anh, anh còn gấp cái gì.
Hơn nữa trong tiềm thức Nam Tầm cũng không quá muốn kết hôn.
Hôn lễ cả đời chỉ có một. Cô không hy vọng ở nơi này, cũng không hy vọng dùng... Thân phận này.