Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, RED, tranthayday
Người cầm đầu không phải ai khác, chính là Thất hoàng tử Đông Lâm Quốc Kỳ Hành Khanh, lần này đến để nghênh thú Diêu công chúa.
Nếu Nam Tầm biết vì Tiểu Bát mà mình vào nhầm hang sói, nàng chắc chắn sẽ treo nó lên tẩn cho một trận. Nhưng bây giờ nàng mắt mù tai điếc, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm giác được Cung Mặc Nhiễm đang ôm nàng đột nhiên dừng lại.
“Đại nhân, sao vậy ạ? Tại sao không đi tiếp?” Nam Tầm ôm cổ Cung Mặc Nhiễm, lúc nói chuyện vô thức dựa sát vào hắn, trông hai người có vẻ vô cùng thân mật.
Cung Mặc Nhiễm hơi cúi đầu hôn nhẹ lên mặt nàng, thì thầm: “Không có gì, chúng ta rất nhanh là về rồi.”
Tuy Nam Tầm không nghe được, nhưng có thể đoán được hắn nói gì, lập tức liền yên lòng.
Đột nhiên nghĩ đến gì đó, Nam Tầm dùng ngón tay nhẹ nhàng cào cào cổ hắn, nói: “Đại nhân, vị công tử nhà này đã thu lưu ta. Nếu không phải hắn mang ta về, chỉ sợ là ta vẫn còn té nhào trong rừng núi hoang đấy. Vậy nên là, chúng ta có cần phải... Ừm, để lại một thỏi bạc không?”
Giọng Nam Tầm trong màn đêm yên tĩnh êm ái như tiếng sơn ca, đáng tiếc nam nhân đối diện nghe được lời này, sắc mặt lại trở nên cực kỳ khó coi.
Trong mắt Cung Mặc Nhiễm lóe qua ý cười nhạt, hắn bấm tay bắn một cái, có thứ gì đó tức khắc vụt tới phía Kỳ Hành Khanh.
Hộ vệ bên cạnh Kỳ Hành Khanh còn tưởng là ám khí, sợ tới mức vội vã tiến lên nghênh đón. Lại không ngờ Kỳ Hành Khanh cũng là người võ công cao cường, không cần hộ vệ xuất mã đã nhanh như chớp nghiêng sang bên, duỗi tay tiếp được “ám khí“.
Giữa hai ngón tay hắn kẹp một viên trân châu sáng long lanh, dưới ánh trăng bạc càng thêm lấp lánh.
Cung Mặc Nhiễm ôm Nam Tầm, mặt không biểu cảm nhìn Kỳ Hành Khanh, nhàn nhạt nói: “Đây là tạ lễ, cảm ơn mấy canh giờ qua Thất hoàng tử đã thu lưu ái đồ.”
Ánh mắt Kỳ Hành Khanh trầm xuống, tùy tay ném viên trân châu quý báu cho hộ vệ, cười lạnh một tiếng: “Quốc sư, ngài nhận sai người rồi. Ở đây không có ái đồ của đại nhân, chỉ có thị thiếp Tường Vi bổn điện mới nạp. Nếu để bá tánh Nam Vân Quốc biết Quốc sư đại nhân cao cao tại thượng của họ ban đêm xông vào nhà dân, bắt đi thị thiếp trong phủ người khác, không biết bọn họ sẽ nghĩ thế nào đây?”
Cung Mặc Nhiễm dùng ánh mắt vi diệu liếc hắn ta: “Nam Vân Quốc từ lần trước Thất hoàng tử rời đi đã xảy ra rất nhiều chuyện, chẳng lẽ thám tử ở Túy Nguyệt lâu không báo lại cho ngươi ư? Chuyện của Đóa Đóa và bổn tọa đã sớm không còn là bí mật gì nữa rồi. Bá tánh đều đã biết Đóa Đóa từng nghịch ngợm đến Túy Nguyệt lâu làm hoa khôi một thời gian.”
Kỳ Hành Khanh nghe vậy, đột nhiên liền biến sắc, người này lại biết chủ nhân phía sau Túy Nguyệt lâu là hắn!
Lần này sớm đến Nam Vân Quốc nên hắn còn chưa kịp gặp Trương ma ma. Nhưng trước khi đi hắn đã nhắc qua bà ta, trừ phi Nam Vân Quốc xảy ra chuyện lớn mới có thể dùng bồ câu đưa thư, vì vậy mấy ngày nay Nam Vân Quốc đã xảy ra chuyện gì hắn xác thật là chưa biết.
Sắc mặt Kỳ Hành Khanh trở nên khó coi dị thường. Nếu mọi người đều biết Cung Thập Cửu chính là Tường Vi của Túy Nguyệt lâu đúng như Quốc sư nói, vậy những lời trước đó của hắn chẳng phải có vẻ thực khôi hài?
Càng quan trọng hơn là... Ánh mắt Kỳ Hành Khanh tối lại, trong lúc lơ đãng nắm chặt tay. Tường Vi đã là người của hắn ta rồi ư?
Vị Quốc sư này vậy mà cũng gần nữ sắc!
Cung Mặc Nhiễm đột nhiên hơi nhoẻn môi mỏng, ánh mắt lại đạm mạc đến cực điểm: “Thất hoàng tử trước khi mang đội ngũ đón dâu Đông Lâm Quốc tiến vào hoàng thành Nam Vân Quốc, còn an trí một biệt trạch dưới chân hoàng thành.”
Tầm mắt hắn đảo qua mấy hàng hộ vệ, khoan thai bồi thêm một câu: “Những hộ vệ thường phục phía sau Thất hoàng tử, xem ra đều là thân binh đã trải qua huấn luyện.”
Kỳ Hành Khanh còn chưa làm gì, những thân binh của hắn lại sắp không nhịn được. Tên Quốc sư Nam Vân Quốc này rõ ràng đang uy hiếp Thất hoàng tử!
Kỳ Hành Khanh bất chợt nở nụ cười: “Những lời này của Quốc sư càng làm bổn điện cảm thấy, tối nay tuyệt đối không thể... Thả ngươi đi.”
Âm cuối còn chưa dứt, hắn đã quát lên: “Bắn tên! Đừng làm nữ nhân trong ngực hắn bị thương, bắn tay chân hắn cho bổn điện!”
Hơn ba mươi cung tiễn thủ đồng thời bắn tên. Bọn họ đều là những xạ thủ bách phát bách trúng, còn có nội lực thâm hậu, hơn ba mươi mũi tên đều đồng loạt vọt tới cánh tay cùng hai chân Cung Mặc Nhiễm, cho dù có là đệ nhất cao thủ đại nội Nam Vân Quốc cũng tuyệt đối không thể né kịp.
[*Đại nội: hoàng thành]
Tất cả đều cho rằng tay chân vị Quốc sư này sẽ lập tức bị mưa tên bắn thành tổ ong, lại không ngờ hắn đến trốn cũng chẳng thèm trốn.
Chỉ trong nháy mắt, vu lực cường đại quanh thân nam nhân được phóng ra thành bức tường vô hình ngăn cách mưa tên, tên dài ẩn chứa nội lực có thể xuyên qua huyết nhục lập tức bị chặn đứng ở ngoài.
Vẻ mặt Kỳ Hành Khanh đột nhiên ngưng trọng, lập tức quát lên: “Đao vệ cùng thương vệ đồng loạt xông lên cho bổn điện, bắt lấy yêu nhân này!”
Cung tiễn thủ tránh ra, đao vệ cùng thương vệ từ phía sau đồng loạt vây lên.
Hai mắt Cung Mặc Nhiễm cũng không thèm chớp, ôm nữ tử trong lòng tiếp tục bước ra ngoài.
Hắn bước từng bước từng bước thực trầm ổn.
Toàn bộ hộ vệ xông lên đều không thể đến gần, đao thương trong tay cũng chém không đổ bức tường vô hình kia.
Bạch y nam tử vẻ mặt thanh lãnh hoàn toàn đối lập với dáng vẻ rống giận xông đến chặt chém như bay của bọn thị vệ.
Tận đến khi nam nhân bình thản rời biệt trạch như ra vào chốn không người, gần trăm hộ vệ cũng chưa hề đả thương được một sợi lông của hắn.
Tất cả đều ngây dại, bọn họ chưa từng gặp qua năng lực quỷ dị như vậy. Đao thương thế nhưng không thể đến gần người này một chút nào.
Quỷ dị! Thật sự quỷ dị!
Kỳ Hành Khanh nhăn chặt mày trơ mắt nhìn hai người rời đi, trầm giọng nói: “Người này một thân vu lực tà hồ đến cực điểm. Xem ra, bổn điện tạm thời không thể động vào hắn.”
“Thất điện hạ, sao không thử mượn sức người này?” Một người kiến nghị.
Kỳ Hành Khanh lắc đầu: “Loại người này bổn điện khống chế không được. Hiện tại bổn điện còn chưa rảnh bận tâm chuyện của ba nước khác, chờ sau này nếu bổn điện có cùng Nam Vân Quốc đối đầu, tất sẽ diệt trừ hắn ta đầu tiên.”
Thuộc hạ tâm phúc khá lo lắng: “Liệu hắn có bẩm báo việc điện hạ ngài vào thành sớm hơn dự định cho lão Quốc quân Nam Vân Quốc không ạ?”
Kỳ Hành Khanh đảo mắt, nói: “Sẽ không.”
Thuộc hạ đó tuy tò mò sao hắn có thể chắc chắn như vậy, nhưng cũng không lắm miệng hỏi nguyên do. Thất điện hạ của bọn họ đa mưu túc trí, lại lòng ôm chí lớn, khiến cho mỗi người bọn hắn đều cam nguyện thề chết thề sống đi theo. Người nói như vậy ắt đã có dự tính trước.
***
Nam Tầm hoàn toàn không biết ngay vừa rồi nam nhân ôm nàng mới bị gần trăm thị vệ võ công cao cường vây đánh. Bởi vì bước chân của hắn quá ổn, chưa từng dừng lại chút nào.
Nam nhân bước đi như bay, Nam Tầm cảm giác được có gió thổi vù vù bên tai, sảng khoái cực kỳ.
Nàng ôm chặt cổ đối phương, vui vẻ nói: “Đại nhân, ngài đang bay ạ? Ngài có phải đang bay không? Ngài nhất định là đang bay! Ta cảm giác được hiện giờ mình cứ như được đại nhân ngài ôm trong ngực bay lượn giữa trời đêm, lúc lên lúc xuống, chơi vui quá đi!”
Nam Tầm mắt mù tai điếc còn có thể vui được thế này, thật đúng là điều không phải người thường có thể làm được.
Cung Mặc Nhiễm đau lòng tiểu đồ nhi lúc này không nhìn thấy cũng không nghe được cho nên mới nóng lòng về nhà, lại không nghĩ tới đứa nhỏ không tim không phổi này dưới tình huống như vậy còn có thể cười được.
Hắn đúng là đang bay trong đêm, thân ảnh màu trắng băng qua nóc các ngôi nhà san sát nối tiếp nhau trong hoàng thành. Ngoài lúc ngẫu nhiên cần mượn lực, mũi chân mới nhẹ nhàng điểm lên nóc nhà, thì những lúc còn lại cả người hắn đúng là đang bay trên không.
Ánh trăng chiếu lên người nam nhân, làm bộ trường bào trắng như bao phủ một vầng hào quang. Từ xa nhìn lại, giống như tiên nhân trên trời đi ngang qua nơi này, trong chớp mắt đã biến mất không thấy.