Edit: tranthayday/ Beta: PaduC, RED, Bánh Bao Không Nhân
Mọi người liên tục quăng tới ánh mắt khiếp sợ khiến đáy mắt Cung Mặc Nhiễm xẹt qua vẻ kỳ dị, song trên mặt hắn vẫn giữ nguyên biểu cảm lạnh lùng. Mặc dù trong ngực đang ôm nữ nhân, nhưng lại giống như ôm một con rối gỗ.
Nam Tầm được Cung Mặc Nhiễm ôm ngang, trong lòng khiếp sợ không kém những người khác là bao. Nàng thật sự chưa từng nghĩ đại Boss sẽ đột nhiên nhảy xuống cứu nàng. Chiếu theo phong cách làm việc thường ngày của hắn thì phái đệ tử đi cứu nàng thôi cũng đã là rất nể mặt rồi.
Sau khi hoàn hồn, Nam Tầm làm bộ sặc nước ho vài tiếng thật mạnh, rồi duỗi tay ôm lấy cổ đại Boss, dùng vẻ mặt suy yếu nói: “Đại nhân, khụ, khụ khụ, đại nhân, ta suýt nữa không còn được nhìn thấy ngài nữa, Diêu công chúa muốn giết ta.”
Diêu công chúa đã được người kéo lên bờ, hiện đang quỳ gối trước mặt lão Quốc quân. Đúng lúc đang định giải thích thì không ngờ ả tiện nhân kia lại vừa ăn cướp vừa la làng.
Diêu công chúa trợn trắng mắt, lập tức thưa: “Phụ hoàng, không phải như thế, là Cung Thập Cửu đẩy nhi thần xuống nước!”
Lão Quốc quân thẳng tay tát “bốp” một cái khiến Diêu công chúa ngã nhào ra đất, miệng đổ máu tươi.
Lão ta xưa nay vẫn luôn sĩ diện, cái tát này không hề lưu tình chút nào.
“Thứ mất mặt xấu hổ này! Vừa rồi trẫm và các sứ thần đều trông thấy chính ngươi đẩy Cung Thập Cửu xuống nước, đến bây giờ mà ngươi vẫn còn muốn ngụy biện? Trẫm sao lại sinh ra được một thứ không biết liêm sỉ như ngươi cơ chứ!” Lão Quốc quân nổi giận đùng đùng nói.
Diêu công chúa bật khóc nức nở, trong lòng ức đến không biết đường nào giải thích, đành chỉ vào nữ nhân trong ngực Cung Mặc Nhiễm nói: “Mới vừa rồi nữ nhân này nhục mạ nhi thần, nói nhi thần xấu xí không tả, nhìn thôi cũng hết muốn ăn. Nhi thần nhất thời không chịu nổi nhục mạ nên mới, mới lỡ tay đẩy nàng.”
Lúc này, Cung Mặc Nhiễm ôm Nam Tầm đi tới.
Hắn đứng trước mặt Diêu công chúa, đầu cũng không buồn cúi mà dùng đôi mắt lạnh lẽo quan sát nàng ta từ trên cao, ánh mắt nhìn nàng ta như nhìn một con kiến nhỏ bé có thể tùy ý bóp chết bất cứ lúc nào.
“Cả người ngươi, có chỗ nào không xấu?” Hắn nói.
Hai mắt Diêu công chúa chợt trừng lớn, nửa thân trên cố gắng lắm mới gượng được thẳng bỗng dưng mềm nhũn, bất lực nằm bò ra đất.
Hắn vậy mà nói, cả người nàng... Có chỗ nào không xấu?
Bỏ lại một câu như thế, Cung Mặc Nhiễm liền ôm Nam Tầm rời đi, để lại một đám người hai mặt nhìn nhau.
Gương mặt già của lão Quốc quân vừa đen vừa thúi, tức giận phất ống tay áo: “Cấm túc một tháng cho trẫm, sao chép nữ giới năm trăm lần!”
Chờ đến khi mọi người đều đi rồi, Diêu công chúa mới quỳ trên mặt đất gào khóc nức nở. Hai tay nắm chặt nhúm cỏ, nhổ cả gốc nó lên.
Trước mắt đột nhiên xuất hiện một chiếc khăn gấm làm Diêu công chúa ngẩn ra, ngẩng khuôn mặt sưng đỏ lên.
Kỳ Hành Khanh cười ôn hòa, nhẹ nhàng nói: “Công chúa, hiện tại ngươi khóc thật sự rất khó coi, mau lau mặt đi.”
Diêu công chúa không nhận lấy chiếc khăn, mắt nàng hồng hồng nói: “Ta không đẩy tiện nhân kia, là ả đẩy ta, ngươi tin không?”
Kỳ Hành Khanh như suy tư gì đó, trả lời: “Tuy ta không tận mắt chứng kiến, nhưng Diêu công chúa không giống như kẻ nói dối. Cho nên nếu ngươi đã nói như vậy thì ta nguyện ý tin ngươi.”
Diêu công chúa lúc này mới nhận lấy khăn gấm, nhàn nhạt nói một tiếng: “Cảm ơn.”
...
Nam Tầm được Cung Mặc Nhiễm ôm một đường về Mặc Nhiễm Đường, hắn thế nhưng có ý muốn bỏ mặc cung yến mà về thẳng.
Nam Tầm vẫn luôn bị hắn ôm, vô cùng ngượng ngùng, liền cười gượng ha hả: “Đại nhân, ta không sao rồi, ta có thể tự mình đi bộ.”
Cung Mặc Nhiễm hơi rũ mắt, nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng một cái, vẻ mặt vô cảm nói: “Đã diễn thì diễn cho trót. Một tiểu nha đầu như ngươi vừa mới rơi xuống nước lại bị kinh hách, sao có thể tự đi được?”
Nam Tầm cả kinh suýt chút nhảy bật ra khỏi ngực hắn: “Đại nhân, hóa ra ngài đã biết!”
Cung Mặc Nhiễm “ừ” nhẹ một tiếng: “Chút mánh lới vặt vãnh này cũng chỉ có thể lừa mấy kẻ đó thôi.”
Nam Tầm rất đắc ý nhướng mày: “Trừ ngài, tất cả mọi người đều bị ta lừa đó. Đến cả lão Quốc quân cũng bị ta lừa, nên ta chỉ có thể nói, đại nhân ngài quá lợi hại.”
Thấy đối phương không nói lời nào, vẻ đắc ý của Nam Tầm tức khắc bị dập tắt: “Đại nhân, hôm nay ta đã có thể tự bảo vệ mình rồi, chẳng lẽ ngài không vui?”
Cung Mặc Nhiễm mím môi mỏng, nhàn nhạt nói: “Đả thương địch thủ một ngàn, tự tổn thương mình tám trăm. Cách làm ngu xuẩn.”
Nam Tầm ngoan ngoãn dò hỏi: “Vậy đại nhân nói xem lúc ấy ta nên làm thế nào? Đã xảy ra cảnh tranh chấp giả, tất phải có một người rơi xuống nước, ta rơi xuống nước dù sao vẫn tốt hơn so với nàng ta rơi xuống. Nhưng sau đó ta ngẫm lại, thấy rằng chỉ mình mình rơi xuống nước thì cũng quá thiệt thòi, nên liền dứt khoát kéo nàng ta theo cùng nhau uống mấy ngụm nước ao.”
Cung Mặc Nhiễm im lặng trong chốc lát, sau đó đột nhiên trả lời một câu: “Tạm thời bổn tọa chưa nghĩ ra cách giải quyết nào tốt hơn.”
Nam Tầm sửng sốt, giây tiếp theo liền cười phá lên, cười đến chảy cả nước mắt.
“Đóa Đóa, ngươi thu liễm chút, chờ về đến Mặc Nhiễm Đường lại cười tiếp.”
“Ha ha ha... Thật xin lỗi, đại nhân... Ta thật sự nhịn không được ha ha ha...” Nam Tầm ôm cổ hắn cười to.
Cung Mặc Nhiễm bất đắc dĩ, đành tùy nàng.
Nếu bị người khác trông thấy thì cũng chẳng sao, đã có hắn che chở, sợ gì.
Nam Tầm cũng không thực sự cười như điên không ngừng, thời điểm trên đường không có ai nàng mới dám cất tiếng cười to. Nhìn thấy một hàng đại nội thị vệ tuần tra đi ngang qua, nàng liền lập tức phanh lại, sau đó vùi đầu vào trong ngực Cung Mặc Nhiễm mà run run bả vai.
Đại nội thị vệ hành đại lễ với Quốc sư đại nhân, chờ người đi xa rồi bọn họ mới trao đổi với nhau ánh mắt khiếp sợ.
Vừa rồi đó chắc là Quốc sư đại nhân không sai chứ? Vì sao ngài lại ôm một nữ nhân trong ngực?
Trời ạ, Quốc sư đại nhân thế mà lại ôm một nữ nhân!
Chẳng lẽ nữ nhân kia chính là người trong lời đồn, tiểu đồ nhi Cung Thập Cửu được Quốc sư đại nhân sủng ái?
Cũng mặc kệ đám hạ nhân dọc đường nhìn thấy Quốc sư đại nhân ôm nữ nhân có bao nhiêu khiếp sợ. Cung Mặc Nhiễm về đến Mặc Nhiễm Đường đang định nghiêm túc giáo dục tiểu đồ nhi một trận, nào ngờ tiểu nha đầu lại lập tức chuồn mất, lý do thật làm người ta dở khóc dở cười.
Tiểu đồ nhi nói: “Đại nhân, để ta đi nhà xí trước đã. Từ lúc bị Diêu công chúa chặn đường đến bây giờ về tới Mặc Nhiễm Đường, suốt khoảng thời gian này ta vẫn luôn chịu sự tra tấn không phải con người có thể chịu đựng được.”
Cung Mặc Nhiễm ngoài lắc đầu ra cũng không biết phải làm gì, còn có chính là, khóe miệng chẳng hiểu sao lại không thể nhịn được khẽ cong lên.
Cung yến vì sau đó không có Quốc sư nên cũng nhanh chóng kết thúc. Tuy rằng lão Quốc quân đã kịp thời phong tỏa tin tức Diêu công chúa đẩy Cung Thập Cửu xuống nước, nhưng vẫn có người biết được. Những người này trừ bỏ âm thầm trào phúng Diêu công chúa hai câu, còn lại đều hâm mộ ghen tỵ với Cung Thập Cửu.
Ở trong mắt mọi người, Quốc sư đại nhân mặt lạnh tâm giá, chưa bao giờ bênh vực người mình. Chuyện lần này đã giúp mọi người lần đầu tiên được chứng kiến bộ dáng bao che con của Quốc sư đại nhân là dạng gì. Quả thực khiến cho người khác phải kinh ngạc rớt cằm.
Mọi người cũng một lần nữa ý thức được, vị Cung Thập Cửu này là đại hồng nhân* trước mặt Quốc sư, không thể chọc vào.
[*Đại hồng nhân: người quan trọng, người có ảnh hưởng lớn]
Nam Tầm cả ngày cửa lớn không ra cửa sau không ghé, nên đương nhiên không biết những lời đồn đại sau lưng mình. Nàng chỉ cảm thấy, có đôi khi cách Cung Đại nhìn nàng thật kỳ quái.
“Tiểu Bát, sao ta lại cảm thấy Cung Đại luôn lén lút suy tính lúc nào thích hợp để hạ thủ giết ta nhỉ?”
Tiểu Bát gần đây không có việc gì, đang ngủ gà ngủ gật, nghe Nam Tầm gọi thì ngáp một cái, nói: “Ngươi kéo thần linh của lòng hắn xuống khỏi thần đàn. Hắn không ăn tươi nuốt sống ngươi mà chỉ nghĩ muốn giết chết ngươi đã là rất lương thiện rồi đó.”
Nam Tầm:...
“Hắn như vậy khiến ta càng muốn khinh nhờn “thần linh” hơn.”
Tiểu Bát lập tức đáp: “Mẹ nó thế ngươi khinh nhờn luôn đi, đừng chỉ có nói mà không làm. Có bản lĩnh thì trực tiếp thượng đi, thượng xong rồi hẵng nói.”