Mau Xuyên Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 292: Chương 292: Đóa Đóa, ta đi rất nhanh sẽ về




Edit: tranthayday/ Beta: PaduC, RED, Bánh Bao Không Nhân

Lão Quốc quân tục mệnh hai lần nhưng vẫn không thể gắng gượng được nữa, ngay tại thời điểm đại quân hai nước thẳng tiến trước hoàng thành, lão Quốc quân rốt cuộc tắt thở.

Ngũ hoàng tử vội vàng đăng cơ. Vào ngày thứ mười hắn ngồi lên ngôi vị Quốc quân, đại quân Đông Lâm Quốc đã đến bao vây dưới chân hoàng thành, tình thế hết sức nguy cấp.

Tân đế đã mấy lần đến Mặc Nhiễm Đường tìm Quốc sư, hắn cũng chỉ thiếu nước quỳ xuống.

“Quốc sư, trẫm không muốn làm vua mất nước, khẩn cầu Quốc sư ra mặt bảo vệ Nam Vân quốc ta một phương thái bình!” Tân đế lấy nước mắt rửa mặt.

Cung Mặc Nhiễm nhìn tân đế bạc nhược, khóe miệng đột nhiên hơi cong lên: “Hoàng Thượng yên tâm, đến lúc đó bổn tọa sẽ làm phép bao kín toàn bộ hoàng thành. Người bên trong ra không được, kẻ bên ngoài cũng không thể tiến vào.”

Tân đế nghe lời này mới thoáng yên tâm, hồn bay phách lạc mà rời đi.

Nhiều năm qua hắn tập trung hết tinh thần trù tính ngai vị này, nhưng rốt cuộc chờ khi mộng tưởng làm hoàng đế trở thành sự thật thì Nam Vân Quốc lại gặp phải hiểm cảnh như vậy.

Hắn biết rõ, ngày Nam Vân Quốc mất nước không còn xa, bây giờ Quốc sư cũng chỉ là kéo dài thêm chút thời gian mà thôi.

Nam Tầm buồn bực vì Cung Mặc Nhiễm lại thi triển vu pháp, không khỏi lườm hắn: “Đại nhân từng hứa với ta, về sau sẽ không bao giờ sử dụng vu thuật nữa.”

Cung Mặc Nhiễm bất đắc dĩ cười: “Đóa Đóa, chẳng qua là thiết lập một trận pháp phòng hộ, không được xem như vu pháp nghịch thiên, sẽ không bị phản phệ.”

Trận pháp phòng hộ của Quốc sư quả thực bảo vệ được toàn bộ hoàng thành. Có điều, rõ ràng trận pháp có thể duy trì ít nhất hai tháng, thế nhưng chỉ sau năm ngày đã bị phá giải.

Đại quân Đông Lâm quốc thừa dịp trận pháp bị phá liền dũng mãnh xông lên, nửa đêm đánh lén hoàng thành. Các tướng sĩ thủ thành vì nghĩ có trận pháp nên lười biếng lơi lỏng cảnh giác, chờ đến khi phát hiện quân địch tấn công đã muộn rồi. Quân sĩ Đông Lâm phá đổ cửa thành, đồng loạt thẳng tiến hoàng thành.

Cũng không biết có phải trùng hợp hay không mà đêm hoàng thành bị công phá vừa khéo chính là đêm trăng tròn. Trong chính điện Mặc Nhiễm Đường, Cung Mặc Nhiễm đang liều chết triền miên cùng Nam Tầm.

Cung Mặc Nhiễm đột nhiên lật úp người nàng lại, hung hăng mút hôn tấm lưng trắng nõn như ngọc của nàng.

Hai tay Nam Tầm nắm chặt chăn, ngay sau đó chợt thấy trên lưng đau xót, không phải kiểu đau đớn do bị cắn mà là đau đớn giống như bị kim đâm.

Cmn, không phải giống như, mà chính xác là Cung Mặc Nhiễm đang dùng kim đâm thứ gì đó lên lưng nàng. Một mặt vẫn yêu tinh đánh nhau hung ác, mặt khác lại không nhanh không chậm mà hạ kim.

“Đại, đại nhân, ngài đang làm gì vậy?” Giọng Nam Tầm đã vỡ vụn.

Nam nhân đang đè trên lưng nàng bỗng cong môi cười, cái gì lạnh lùng cái gì cao ngạo đều không thấy nữa, trông hắn lúc này cực kỳ tà ma. Cung Mặc Nhiễm khoan thai trả lời: “Đóa Đóa nhịn một chút, rất nhanh sẽ xong thôi. Bổn tọa đang “vẽ” cho ngươi một đồ án* xinh đẹp ở sau lưng.”

[*đồ án: hình vẽ hoa văn]

Nam Tầm run lập cập, cmn đại Boss bây giờ thật đáng sợ quá, hu hu hu.

Hai tầng tra tấn khiến trán Nam Tầm ứa mồ hôi lạnh, mãi đến khi đối phương nhấn thọc một cái cuối cùng, hình xăm trên lưng cũng được khắc xong.

Hắn liếm sạch từng chút một mồ hôi sau lưng nữ nhân, ánh mắt mê luyến thưởng thức tác phẩm của mình.

Nam Tầm yên lặng nuốt nuốt nước miếng, đại Boss đêm trăng tròn thật sự quá biến thái.

Mãi đến khi trời hửng sáng, Cung Mặc Nhiễm mới thỏa mãn đi ngủ.

Tiểu Bát vừa buông năm thức đã hào hứng nói: “Tối hôm qua đại Boss giảm tận 10 điểm giá trị ác niệm, đờ mờ chỉ còn lại 10 điểm cuối cùng, ngao ngao ngao, thật là vui quá đi!”

Khóe miệng Nam Tầm khẽ giật một cái, chẳng lẽ là vì xăm cái đồ án lên lưng nàng, cho nên mới giảm giá trị ác niệm?

“Tiểu Bát, tối hôm qua đại Boss xăm lên người ta hình gì đó. Ngươi mau giúp ta nhìn xem là đồ án gì đi.”

Tiểu Bát thẹn thùng nói: “Ây da, ngươi muốn cho ta xem thân thể của ngươi sao?”

Nam Tầm: “Cmn chỉ là phía sau lưng, thế ngươi tưởng hắn đâm ta chỗ nào rồi hả?”

Tiểu Bát lập tức đáp: “Tỷ như nói mông nhỏ căng tròn nè, hay núi tuyết chập chùng gì đó.”

Nam Tầm:...

Sắc Tiểu Bát!

Chờ Tiểu Bát thật sự xem xong hình xăm trên lưng Nam Tầm, không khỏi cảm thán một tiếng: “Đại Boss xăm rất đẹp đó, đồ án này nhìn như một đóa hoa, nhưng cũng giống như là...” Một trận pháp.

“Nhưng cũng giống như cái gì?” Nam Tầm truy vấn.

Tiểu Bát vội nói không có gì.

Tin hoàng thành bị công phá rất nhanh truyền vào hoàng cung, nhưng lúc này đã không còn cách nào xoay chuyển tình thế.

Đại quân Đông Lâm Quốc bao vây quanh hoàng cung, người bên trong có chạy đằng trời.

Quốc quân trẻ tuổi của Nam Vân Quốc ngồi trên long ỷ gào khóc nức nở. Hắn thành vua mất nước, Nam Vân Quốc kết thúc rồi, hết thảy đều xong rồi.

Có cung nữ thái giám định chạy trốn từ cửa sau, nhưng tất cả đều bị bắt lại.

“Đại nhân, bao giờ thì chúng ta chạy trốn?” Nam Tầm vô cùng bình tĩnh, nàng dựa vào ngực Cung Mặc Nhiễm cũng đang vô cùng bình tĩnh, ngửa đầu hỏi hắn.

Cung Mặc Nhiễm vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, cười nhạt nói: “Chờ khi đại quân Đông Lâm phá cửa cung xông vào.”

Đại quân Đông Lâm không lập tức phá cửa xông vào, mà truyền lời trước. Bất cứ Ngự lâm quân hay đại nội thị vệ nào chủ động đầu hàng đều sẽ không bị truy cứu, coi như vô tội mà phóng thích.

Lời này vừa ra, vậy mà thật sự đã dao động một bộ phận thị vệ Ngự lâm quân, nhưng ngay lúc bọn họ muốn đầu hàng đã bị tân đế hạ lệnh giết chết.

Binh lính Nam Vân Quốc, cho dù trở thành nô lệ mất nước cũng chỉ có thể chết trận, không thể đầu hàng!

Hai ngày sau, Kỳ Hành Khanh chỉ huy binh lính đạp đổ cửa cung, Ngự lâm quân liều chết chống đỡ. Trong cung vang lên tiếng kêu gào chém giết không ngừng, cung nữ thái giám thừa dịp chạy trốn, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.

Cung Mặc Nhiễm cho giải tán hết các đệ tử Mặc Nhiễm Đường, dẫn Nam Tầm chạy trốn thông qua mật đạo.

Nam Tầm đã bảo rồi mà, sao đại Boss lại bình tĩnh như thế, hóa ra là có thể chạy ra từ mật đạo trong cung.

Cung Mặc Nhiễm chỉ mang theo chút lương khô, Nam Tầm lại hận không thể mang toàn bộ vàng bạc châu báu cùng đi. Cuối cùng do quá nhiều thứ nên nàng chỉ cầm theo mấy thỏi bạc trắng và thanh bảo kiếm đằng xà Cung Mặc Nhiễm dùng tế thiên cầu phúc.

“Đại nhân, biết xử lý thế nào với tiểu kim khố của chúng ta bây giờ, hu hu, thật nhiều bảo bối quá đi. Đến lúc đó sẽ không bị Kỳ Hành Khanh phát hiện rồi nuốt hết chứ?” Nam Tầm ôm cánh tay hắn, đau lòng muốn khóc.

Cung Mặc Nhiễm khẽ cười một tiếng: “Mật đạo kia ta đã thiết kế cơ quan, tạm thời người khác chưa thể phát hiện ra được. Hơn nữa ta đã làm chú, phàm là kẻ nào trộm châu báu ở đây đều không thể chết tử tế được.”

Nam Tầm:...

Mắt thấy hai người đã sắp đến cửa mật đạo, Cung Mặc Nhiễm đột nhiên hỏi nàng: “Đóa Đóa, nàng có cầm theo cây trâm không?”

Nam Tầm vội vàng sờ tay lên búi tóc, “a” một tiếng: “Ta để quên trên bàn trang điểm mất rồi.”

Cung Mặc Nhiễm suy nghĩ một chút rồi nói: “Đóa Đóa, ta đi lấy, nàng ở chỗ này chờ ta.”

Nam Tầm vội kéo hắn lại: “Đại nhân, thôi bỏ đi, trên đường quay về gặp phải đại quân Đông Lâm thì phải làm sao?”

Cung Mặc Nhiễm ôm nàng, hôn nhẹ lên trán nàng: “Đó là món quà đầu tiên ta tặng nàng, có ý nghĩa rất đặc biệt. Mọi thứ khác có thể không cần, chỉ riêng cây trâm đó là không được. Đóa Đóa, ta rất nhanh sẽ trở lại.”

“Đại nhân!”

Nam Tầm đứng bên núi giả nhìn bạch y nam tử sải bước đi xa, đi hướng về phía Mặc Nhiễm Đường.

Nàng nhìn theo, đột nhiên một tay bấu chặt núi giả bên cạnh, ánh mắt dần tối sầm xuống.

Tiểu Bát xúc động: “Đại Boss thật tốt quá đi, chỉ vì một cây trâm bèo mà có thể riêng về lấy cho ngươi. Hu hu hu, gia cảm động quá.”

Kết quả ngay sau đó, khoảng trời trên đỉnh hoàng cung liền biến sắc, gió cuốn lồng lộng như muốn thổi bay cả người.

Chờ đến khi gió rốt cuộc dừng lại, không khí xung quanh lập tức trở nên khô nóng bất thường.

Giữa màn đêm bỗng dưng xuất hiện vô số ngôi sao đỏ rực, đồng loạt rơi rào rào xuống hoàng cung, nhìn từ xa giống như một trận mưa sao băng hoành tráng.

Nhưng mà chờ khi những chấm nhỏ kia đến gần, mọi người mới thấy rõ, đó đều là những quả cầu lửa!

Hoàng cung Nam Vân Quốc vô cùng xa hoa, có tổng cộng hơn một ngàn cung điện cùng đình đài lầu các. Lúc này cầu lửa nện xuống như mưa, trong nháy mắt đã thiêu cháy vô số tòa cung điện. Lửa lớn hừng hực cháy lên rực cả khoảng trời.

Nam Tầm ngẩng đầu nhìn màn đêm như bị lửa đốt rụi, đôi mắt đen nhánh phản chiếu bầu trời đỏ rực, như thể cũng đang cháy.

“Phẫn Thiên Trận...” Nàng lẩm bẩm, ánh lửa trong mắt dần dần nhuốm nước, tầm mắt trở nên có chút mơ hồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.