Edit: Bánh Bao/ Beta: the rest
Chậc, nói cũng có vẻ đúng lắm.
Cơ mà công đức gia thân là sao nhỉ? Hay Tiểu Bát cho cô một phần giá trị công đức?
Trong giấc mơ của cô, Tiểu Bát hào phóng đến thế ư?
Ngay từ đầu Nam Tầm đã cho đây là giấc mộng vô căn cứ của mình, nên hoàn toàn chẳng để tâm. Hai tay cô chống cằm, cười tủm tỉm trêu chọc: “Anh giai, thì ra anh biết đoán mệnh à?”
Người đàn ông hơi cong khóe miệng: “Ta là thuật sĩ phong thủy*. Chẳng những biết đoán mệnh mà còn bói toán, xem tướng. Xem tướng chia thành tướng người và tướng đất. Tướng người là xem tay cũng như nốt ruồi, tướng đất thì xem phong thủy.”
[*Thuật sĩ: người nghiên cứu các quy luật tự nhiên, tinh thông ngũ hành và tử vi]
Không đợi anh nói xong, Nam Tầm đã chắp tay vái: “Thất kính thất kính, thì ra anh là thần côn.”
Người đàn ông cười lắc đầu: “Cô bé này...”
Đây là lần đầu tiên có người gọi chàng thần côn, cảm giác này thực lạ.
Dưới sự nhì nhèo của Nam Tầm, hai người tiếp tục thả lồng đèn rồi du thuyền hoa.
Nhưng mà bất kể làm gì, người cạnh bên vẫn cứ mang dáng vẻ thanh tâm quả dục. Cuối cùng trong đầu Nam Tầm chợt lóe ý tưởng, trực tiếp dẫn người dạo hoa lâu.
“Bé dẫn ta tới đây làm gì?” Người đàn ông thấy cảnh tượng dâm mỹ trong hoa lâu thì cau mày.
“Mang anh đi quẩy á. Tôi thấy anh chắc chưa khai trai, muốn nếm thử không? Nói không chừng anh sẽ thôi cảm thấy trần thế nhàm chán đó?” Nam Tầm nghịch ngợm nháy nháy mắt.
“Thật bậy bạ!” Người áo trắng tức giận quát khẽ, phất tay áo bỏ đi.
Nam Tầm chạy nhanh đuổi theo: “Đừng mà anh trai. Tôi nói giỡn mà, anh không thích thì thôi.”
Thấy anh giận thật, Nam Tầm đành mặt dày chắn trước mặt anh, tỏ vẻ đáng thương hề hề: “Anh, em sai rồi. Em nhận sai với anh có được không? Anh đi rồi một mình em chán lắm.”
Người áo trắng nghiêm khắc nhìn Nam Tầm, thật lâu sau mới vươn tay vỗ vỗ đầu cô, thở dài: “Thôi, ta chấp gì với một đứa bé đây. Nhưng về sau chớ thế nữa, nơi dâm uế dạng này một bé gái há có thể đi?”
Khóe miệng Nam Tầm run rẩy.
Bé gái? Xin hỏi năm nay “cụ” bao tuổi ạ?
“Em chỉ muốn anh vui lên thôi. Trông anh chẳng thiết gì như này thực làm người ta lo lắng.”
Người áo trắng nao nao, ánh mắt chợt dịu lại, hỏi: “Sao bé lại lo lắng cho ta?”
Cô chỉ thuận miệng vậy thôi.
“Ặc, chắc ngày thường rảnh quá nên thích lo chuyện bao đồng trong mơ ấy mà. Em thấy anh không vui, nên nghĩ xem có cách nào khiến anh vui hơn không. Ây da, thật ra là nhàn quá đó, vừa lúc thấy anh thực thuận mắt. Cơ mà sao mình lại mơ giấc mơ này nhỉ? Lạ ghê.” Nam Tầm độc thoại nửa ngày.
“Anh trai, anh có chuyện gì đặc biệt muốn làm không?”
Người áo trắng hơi cụp mắt, nhạt nhẽo nói: “Có.”
Hai mắt Nam Tầm sáng ngời.
Người áo trắng nói tiếp: “Ta muốn chết.”
Nam Tầm: Ha hả, ha ha hả.
Trời đậu. Thế mà có người nói muốn chết với cô.
“Anh trai, chết dễ lắm. Đấy, thấy con sông kia không, anh cứ nhảy thẳng xuống. Đừng hít thở thì sẽ sặc nước chết. Sau khi chết anh sẽ biến thành ma nhớt, vĩnh viễn quanh quẩn dưới đáy sông, không đi đâu được hết.”
Người áo trắng liếc cô một cái, sửa đúng: “Trước khi chết không có oán khí thì sẽ không thành ma được.”
“Vậy anh cứ tháo đai lưng, thắt nút trên cây rồi treo cổ đi. Sau khi chết anh sẽ biến thành ma thắt cổ, đầu lưỡi dài phồng lên. Khó coi lắm đó.”
Người áo trắng liếc cô cái nữa, không nói gì.
“Anh xem, kết liễu cuộc đời đâu khó gì, nhưng chết rồi sẽ rất khổ. Dưới âm phủ có người phải lên núi đao xuống chảo dầu, có người bị đày xuống mười tám tầng địa ngục. Chậc chậc, thảm quá chừng.”
Người áo trắng trầm mặc hồi lâu, bỗng bất ngờ cười khẽ. Ý cười thấp thoáng trong mắt cực động lòng người: “Cô bé thật thú vị, bé không muốn ta chết sao?”
“Đây là giấc mơ của em, em không cho anh chết thì anh không chết được.” Nam Tầm nói.
Người áo trắng nghe thế, ánh mắt nhìn cô hơi kỳ quái. Ánh mắt đó Nam Tầm không hiểu.
“Anh không có hứng thú hay sở thích gì thật ạ?”
Người áo trắng nghĩ nghĩ, nói: “Trước kia thích huyền thuật, sau học kha khá thì thấy không thú vị nữa.”
“Huyền thuật? Anh quả là thần côn nè. Có điều huyền thuật sâu rộng vô biên, sao anh biết mình đã học được bao nhiêu?”
Ánh mắt người áo trắng xa xăm: “Bởi vì ta không gặp được thuật sĩ phong thủy nào giỏi hơn mình nữa.”
Mắt Nam Tầm giật giật, chợt cười tủm tỉm: “Vậy anh có thu đồ đệ không? Anh bản lĩnh đầy người thế này, dù sao cũng phải tìm người kế thừa chứ?”
Người áo trắng khẽ “xì” một tiếng: “Ta đương nhiên muốn, thế nhưng tư chất bọn chúng quá kém, toàn đám lơ mơ. Còn không bằng đừng dạy.”
Nam Tầm vội chỉ chỉ mình: “Anh thấy em thế nào? Em cũng rất có hứng với những thứ này, anh dạy em xong hẵng tìm chết.”
Người áo trắng nhìn cô không nói lời nào, như là đang suy nghĩ.
Nam Tầm thấy anh không trả lời, không khỏi đánh cái ngáp: “Hôm nay cùng anh dạo cả đêm mệt lắm rồi. Nếu anh không đồng ý thì em đi đây.”
Người áo trắng hỏi: “Bé tính đi đâu?”
“Em muốn nhanh chóng rời khỏi giấc mơ.” Nam Tầm xoay người bỏ đi.
Cô không chơi với người kỳ lạ này nữa, mơ cũng là một chuyện rất tiêu hao thể lực đó.
Nhưng cô vừa đi được vài bước, sau lưng đã truyền đến giọng nói lành lạnh của người nọ: “Đứa nhỏ không lễ phép, ta cho ngươi đi rồi à?”
Giọng nói kia nghe rét căm căm, khác hoàn toàn chất giọng trầm thấp dịu dàng lúc trước.
Nam Tầm rùng mình, quay đầu nhìn thoáng qua. Vừa nhìn đã thiếu chút dọa cô nhảy thót lên.
Đờ mờ a a a!
Mỹ nam ôn nhuận như ngọc ban đầu đột nhiên biến thành người máu. Mặt anh trắng như giấy, thất khiếu đều đổ máu. Đôi mắt u ám như lập lòe sự nguy hiểm, đang nhìn chằm chằm cô.
Cơ thể người nọ bỗng run lên, ngã thẳng tắp xuống đất.
Nam Tầm nuốt nuốt nước miếng, rón rén bước qua, nhìn anh khép chặt mắt lẳng lặng nằm trên đất như đã chết.
Không biết sao mà, anh như vậy trông có chút đáng thương.
Đùng, đùng, đùng.
Từ trên bầu trời đột nhiên truyền đến tiếng gì đó. Nghe kỹ giống như có người đang cầm búa đóng đinh. Chỉ là âm thanh này hết sức nặng nề, gõ hồi lâu mới tạm dừng một lát, sau đó lại vang lên lần nữa.
Đếm thử, tiếng động này tổng cộng vang lên bảy lần.
Nam Tầm cảm thấy âm thanh này thực khiếp đảm. Cô bước đến trước mặt người áo trắng nhìn chốc lát, ma xui quỷ khiến thế nào mà vươn tay định lau máu trên mặt anh. Song cánh tay vừa vươn ra dường như bị vật cứng gì đó cản lại.
Thứ kia vô hình, trong suốt, vừa đúng bao quanh người áo trắng.
Nam Tầm cẩn thận sờ nó. Đến tận khi sờ xong một lượt, mới phát hiện hình dáng vật này thế nhưng giống... một cái quan tài.
Nam Tầm bị dọa chết khiếp.
Cô đột nhiên hiểu ra tiếng động vừa rồi là gì. Đờ mờ là tiếng đóng đinh quan tài!