Mau Xuyên Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 217: Chương 217: Dứt khoát rời đi, không hề vương vấn




Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, tranthayday

Làm xong chuyện xấu, A Mãng nhìn sang Nam Tầm bên cạnh: “A Khê, đi, đi dọn đồ của chúng ta.”

A Mãng kéo Nam Tầm về hang của họ, không màng đến bộ dáng ngây ngốc của đám người đang ngạc nhiên hóa đá đằng sau.

“A —— đồ gốm của chúng ta! Sọt của chúng ta! Công sức của chúng ta ——” Mấy người phụ nữ vượt qua nỗi khiếp sợ ngắn ngủi, liền phát ra tiếng khóc thét thống khổ.

Những món đồ bị đập rớt đều được làm nên từ tâm huyết các cô, sao A Mãng dám? Làm sao dám!

Trong động, A Mãng nói là làm.

Hắn kéo mấy miếng da thú và khố của mình treo trên vách đá xuống, nhanh chóng bọc lại, sau đó dùng dây cỏ buộc chặt cho vào sọt. Tiếp theo là mấy cây đao đá, mấy cây giáo dư lại và tất cả đồ vật trong hang đá cũng được đóng gói bỏ vào.

Nam Tầm còn đang ngây ra, một hồi lâu sau cô mới bắt đầu thu dọn mấy món đồ linh tinh khác. Một bình muối ăn, một bình rau dại khô, còn có một bình rượu trái cây, thậm chí là một cái ống trúc đựng kem đánh răng cô làm, và một túi đá ấm nhỏ cô cực khổ tìm được gần đây, hay là mấy cây cốt châm A Mãng chế cho cô, hay là đống khoai lang trong góc, một thứ cũng không để lại.

A Mãng cõng sọt trúc đầy ắp, một tay nắm Nam Tầm, một tay cầm giáo, cứ như vậy đường đường chính chính bước qua đám tộc nhân. A Mãng không hề quay đầu, chỉ bỏ lại một câu: “Hiện tại tôi mang theo vu sử rời khỏi bộ lạc, không bao giờ trở lại. Các người không cần phải lo vu sử sẽ làm hại đến bộ lạc nữa. Vị trí tộc trưởng này các người chọn ai thì chọn, tôi từ bỏ.”

Đến khi sắp ra khỏi bộ lạc, A Mãng đột nhiên nhớ ra gì đó, lại vòng về vài bước.

Hắn đến trước đống mồi tìm con hổ răng kiếm lúc trước tự hắn săn được, sau đó dùng một tay khiêng lên con mãnh thú cao gần bằng hắn.

“A Khê, đi.” A Mãng đã không còn tay để nắm Nam Tầm, đành phải nghiêng đầu nhìn cô.

Mắt Nam Tầm sáng quắc nhìn chăm chú người đàn ông của mình, khoé miệng không nhịn được nhếch lên. Cô đáp lại một tiếng “ừ” thật lớn, đi theo sát bên cạnh hắn.

Các tộc nhân cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, một người đàn ông giận dữ nói: “A Mãng! Anh lại dám vì vu sử này mà vứt bỏ tộc nhân của mình? Anh không xứng là dũng sĩ của Tộc ăn thịt người chúng ta!”

A Mãng chẳng thèm quay đầu, chỉ dùng giọng điệu nhàn nhạt trả về một câu: “Tôi đã rời Tộc ăn thịt người rồi, tất nhiên là không phải dũng sĩ của Tộc ăn thịt người.”

“A ——” A Hương tuyệt vọng hét ầm lên: “A Mãng, anh không thể như vậy! Ả ta hại chết A Báo – anh em tốt của anh! Anh chẳng những không báo thù mà còn muốn vứt bỏ bộ lạc và anh ấy đi? A Mãng anh đang trúng vu độc của ả vu sử này ——”

Mấy người đàn ông vừa nghe được lời này liền muốn chặn đường A Mãng, A Hương cũng chạy qua đó. Nhưng không ngờ bọn họ còn chưa tới gần, A Mãng đã đột nhiên ném tới một thanh thạch đao, suýt chút là bổ lên mặt A Hương, chém gương mặt xinh đẹp kia thành hai nửa.

A Hương sợ đến mức hai chân mềm nhũn, ngã ngồi ra đất.

Không còn người nào đến cản nữa, tất cả tộc nhân của Tộc ăn thịt người, già trẻ gái trai hơn một trăm nhân khẩu, cứ như vậy trơ mắt nhìn tộc trưởng trẻ tuổi của họ mang đi hết toàn bộ đồ vật của hắn, một tay khiêng hổ răng kiếm, một tay cầm giáo, dẫn theo vu sử kia rời khỏi bộ lạc biến mất trong màn đêm rộng lớn, từ đầu đến cuối đều không quay đầu lại nhìn một lần.

Nam Tầm hưng phấn không thôi. Rõ ràng mới lúc nãy vừa mệt vừa buồn ngủ, bây giờ lại phấn chấn vô cùng.

Hai người bước đi trong bóng đêm, nương theo ánh trăng xuyên qua cành lá mà đi về phía trước.

Cho đến khi bụng Nam Tầm kêu lên “ùng ục”, A Mãng mới nhìn về phía cô, có chút tự trách nói: “A Khê, tôi quên em còn chưa ăn cơm.”

Nam Tầm cười cười: “A Mãng, anh cũng chưa ăn cơm.”

Hai người đi đến hang đá Nam Tầm tị nạn trước đó, A Mãng thả đồ trên người xuống, nhóm lửa.

Bóng đêm quá tối, việc đánh lửa tốn không ít thời gian. Chờ đến khi lửa bốc lên, A Mãng lập tức chặt hai chân trước của con hổ răng kiếm, lột qua loa da lông bên ngoài rồi đặt lên lửa nướng.

Nam Tầm tiến đến bên hắn, đoạt lấy đồ trong tay hắn, nói: “A Mãng, để em nướng thịt, anh đi nghỉ chút đi.”

A Mãng đồng ý nhưng hắn cũng không đi nghỉ mà qua một bên xử lý con hổ răng kiếm. Hắn dùng thạch đao bắt đầu lột da hổ, rạch ở phần bụng sau đó lột qua hai bên.

Nam Tầm nướng thịt, thỉnh thoảng liếc nhìn hắn, phát hiện động tác lột da thú của hắn vô cùng thành thạo. Đến cả những chỗ vừa hóc hiểm vừa khó lột, cổ tay hắn cũng có thể lật qua lật lại một cách linh hoạt tự nhiên, thanh đao trong tay không ngừng múa theo động tác của hắn.

Qua không bao lâu, ngoài chân trước vừa bị cắt bỏ thì cả miếng da hổ, tính cả chỗ da hai chân sau cũng bị hắn lột xuống hoàn toàn, hơn nữa còn không mang theo máu, đến rửa cũng không cần.

“A Khê, tôi nghỉ ngơi xong rồi.” A Mãng khẽ hôn chóp mũi Nam Tầm, nhận lấy chân hổ trong tay cô, tiếp tục kiên nhẫn lật nướng.

Nam Tầm nhớ rõ mình đã ngã mấy lần, mặc dù ngã trên bụi cỏ dày không đau lắm nhưng trên người cô chắc chắn toàn là bùn, trên mặt cũng không khá hơn chút nào, vậy mà A Mãng vẫn có thể hạ miệng được.

Nam Tầm cong cong mi mắt nhìn người đàn ông đang nghiêm túc nướng thịt, chỉ cảm thấy hắn anh tuấn bức người, liền lại gần hôn lên sườn mặt kia một cái.

A Mãng khẽ cười: “A Khê, đừng nháo.”

Nam Tầm ôm eo hắn từ phía sau, dựa đầu vào lưng hắn, nhẹ giọng nói: “A Mãng, cảm ơn anh đã tin tưởng em như vậy.”

A Mãng cười hài hước: “A Khê, đừng dụ dỗ tôi nữa. Hôm này em đã quá mệt mỏi rồi, tôi không nỡ “giày vò” em.”

Nam Tầm:...

Đờ mờ, cô chỉ là thấy người đàn ông này có thể vì cô bỏ cả bộ lạc, trong lòng hẳn không thoải mái cho nên mới dùng thân mật để giúp hắn giảm bớt muộn phiền. Nếu để cô nói, trong lòng cô tuy rằng cao hứng và cảm động, thế nhưng vẫn sinh ra một tia lo lắng.

Nam Tầm không nghĩ tới người đàn ông này nhìn qua không có vẻ gì khổ sở, tâm trạng còn giống như không tệ?

Cmn, là ảo giác đúng không?

A Mãng bị dáng vẻ ngốc nghếch của Nam Tầm chọc cười: “Báo hoang nhỏ, em cho rằng tôi sẽ vì chuyện rời khỏi bộ lạc này mà khó chịu sao?”

Hắn nhướng mày: “Trên thực tế, tôi cũng không thích kiểu sinh hoạt quần cư này chút nào. Từ nhỏ tôi đã thuộc về rừng sâu, càng thích một mình chạy trong rừng. Sống quần cư chỉ bởi năng lực của bọn họ không đủ mà thôi, nhưng tôi thì không. Lúc ở bộ lạc, mỗi ngày tôi đều phải ngoài săn thú, không săn thú thì chính là săn thú, đến chút thời gian dành cho em cũng không có. Mà tất cả những việc đó cũng vì nuôi sống hơn trăm miệng ăn kia. Nhưng đêm nay, trăm miệng ăn được tôi nuôi sống lại muốn thiêu chết người phụ nữ của tôi, làm tôi không cách nào chịu được.”

Nam Tầm nghe được lời này, mấy câu an ủi gì đó vốn đã chuẩn bị tốt lại bị cô nuốt hết xuống bụng.

Hoá ra A Mãng xem tộc nhân gì đó là phiền toái nha...

A Mãng tiếp tục nói: “Mấy ngày trước khi lão tộc trưởng sắp chết, tôi sợ bị đám tộc nhân chọn làm tân tộc trưởng nên mới một mình chuồn ra ngoài. Tôi gặp được A khê chính là vào lúc đó. Vốn tôi muốn cưỡng chế bắt em đi, nhưng em có vẻ không vui, còn bắt tôi phải lấy được sự đồng ý của tộc nhân em. Tôi nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn trở về bộ lạc. Sau đó tôi trở thành tân tộc trưởng, sau nữa là tập hợp dũng sĩ trong bộ lạc cùng đi đến núi A Lạp với tôi, dùng hai mươi tấm trường nhung da thú tôi săn được đổi lấy em.”

Nói đến đây, A Mãng lập tức nở nụ cười: “A Khê, bây giờ tôi rất sung sướng. Về sau chỉ có hai người chúng ta, chúng ta muốn làm gì thì làm. Chúng ta có thể ôm ôm ấp ấp bất cứ lúc nào, khi nào muốn vui vẻ với em thì vui vẻ.”

Nam Tầm:...

Cho nên, trọng điểm của anh thật ra là câu sau thôi có đúng không?

Cái đồ lưu manh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.