Mau Xuyên Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 372: Chương 372: Hang ổ, Hành tinh Bóng tối




Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, tranthayday

Nam Tầm đi theo đại quân côn trùng tới một bãi đá vụn địa thế cao ở Hành tinh Lotte.

Cô khẽ meo meo quay đầu nhìn lại, tâm can run lên, lập tức quay ngoắt đầu, thề không bao giờ dám ngoái lại lần nữa.

Cảnh tượng kia quá cay mắt, cô không dám xem lại lần hai.

Đại quân côn trùng rậm rạp đang tụ về hướng này, liếc một cái thấy toàn là chân, thật nhiều râu, thật nhiều đôi mắt.

Nhóm trùng vây quanh Nam Tầm, sau đó bắt đầu chồng lên nhau. Nhóm trùng binh ở dưới, Trùng tướng trên cùng, tạo thành hình kim tự tháp khổng lồ.

Nam Tầm nhìn nhìn mấy cái chân sâu trùng điệp bốn phía, dứt khoát nhắm mắt.

Râu Trùng tướng trên cùng dựng lên không trung, hô to: “Mở động trùng, nhảy vọt lần thứ nhất!”

Theo tiếng ra lệnh, cả đám trùng đều dựng thẳng râu trên đỉnh đầu.

Giây tiếp theo, đợt sóng linh năng thật lớn hội tụ vào một chỗ, vọt lên bầu trời.

Kỳ cảnh xuất hiện, trong hư không đột nhiên xuất hiện một hố đen càng lúc càng lớn.

Đại quân trùng tụ lại thành một tổ bay lên, chui vào trong hố đen.

Nam Tầm bị nhóm sâu vây vào giữa, suốt quá trình đều nghệt mặt ra.

Cô nghe được con Trùng tướng cầm đầu hô năm lần mở động trùng, nói cách khác, đại quân tổng cộng nhảy vọt năm lần.

Lần cuối cùng, bọn nó xuyên qua vành đai thiên thạch dày đặc, rốt cuộc đến được hành tinh mẹ của chúng nó —— Hành tinh Bóng Tối.

Chờ đám côn trùng tản ra, Nam Tầm mới phát hiện Hành tinh Bóng Tối không hề tăm tối. Bên ngoài nó có một vành đai thiên thạch, ánh sáng có thể xuyên qua vành đai chiếu vào trong, song lại không phản xạ ra ngoài. Vì vậy nhìn từ đằng xa, hành tinh này một mảnh u ám, bị loài người gọi là Hành tinh Bóng Tối.

Hành tinh này đẹp đến bất ngờ, không phải bởi non xanh nước biếc, mà do ở đây có rất nhiều đồi núi chập trùng cao thấp. Trên núi kết rất nhiều tinh thạch đủ mọi màu sắc, chiết xạ ánh sáng sặc sỡ mỹ lệ, tạo nên một thế giới mộng ảo tựa xứ sở thần tiên!

Nơi này không có người nào khác, Nam Tầm cũng không sợ OOC, tự đáy lòng tán thưởng thành tiếng: “Thật đẹp quá!”

Ca ngợi thường hay đi kèm với vẻ mặt trầm trồ cảm thán, nhưng Nam Tầm đột nhiên phát hiện, cơ thể này của cô... Không có biểu cảm.

“Đờ mờ Tiểu Bát, không phải chứ, Cố Khuynh là mặt than?” Nam Tầm cả kinh nói.

Vốn cho rằng cô có thể kiềm chế tốt trước mặt người khác, bây giờ nghĩ lại, không phải cô khống chế vẻ mặt, mà là... mặt cô căn bản không có biểu cảm!

Tiểu Bát “ừ” một tiếng: “Đúng vậy, ngươi mới phát hiện hả? Cố Khuynh là mặt than trời sinh.”

Nam Tầm:...

“Ngươi có biết đối với người sắp công lược đại Boss như ta mà nói, biểu cảm muôn màu muôn vẻ quan trọng thế nào không?” Nam Tầm đã tưởng tượng ra ngày sau có bao nhiêu gian khổ.

Liệt mặt nói lời âu yếm với đại Boss?

Liệt mặt... làm nũng với đại Boss?

Hình ảnh đó chỉ cần ngẫm lại đã thấy không cách nào nhìn thẳng.

Tiểu Bát thấm thía than: “Thân ái, không lâu nữa, ngươi sẽ phát hiện gia đã phải suy tính cặn kẽ mới tìm cho ngươi một cơ thể như thế. Mặt than có rất nhiều chỗ tốt ngươi không thể tưởng được, ví dụ như, nhìn thấy hình ảnh ghê tởm đáng sợ gì ngươi vẫn không có biểu cảm, sẽ làm người khác cảm thấy ngươi không buồn nôn, không hoảng sợ.”

Dừng một chút, Tiểu Bát lại nói: “Trùng vương Trùng tộc hiện tại ghét nhất có người lộ vẻ mặt hoảng sợ với hắn, cho nên, nhớ lời gia nói.”

Nam Tầm “a” một tiếng: “Ta gặp qua biết bao côn trùng nên miễn dịch rồi. Trùng vương đại khái cũng chỉ có đầu lớn hơn chúng nó chút thôi mà, không sao đâu.”

Tiểu Bát trầm mặc chốc lát: “Có thể so với tưởng tượng của ngươi còn... Ừm, tóm lại ngươi phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.”

Nam Tầm muốn nhíu mày, kết quả phát hiện cơ trên mặt không thể điều khiển được, đến nhăn mày cũng chẳng xong.

***

Đi cả hành trình dài, trước đó lại là giết chóc không ngừng nghỉ. Nam Tầm bỗng thấy hơi mệt mỏi, tốc độ của cô liền chậm lại.

Con trùng cầm đầu kia đột nhiên nằm sấp xuống, nói với cô: “Lên đi, ta chở ngươi đi.”

Nam Tầm ngẩn ra: “Không hiểu sao có chút cảm động, ta vừa mới giết nhiều đồng bào của bọn nó như vậy, thế mà nó còn muốn chở ta?”

Tiểu Bát nói: “Thật ra Trùng tộc không tàn nhẫn như con người tưởng tượng.”

Nam Tầm nhìn thân hình xấu xí và sáu cái chân khó diễn tả của con trùng, sau một hồi lấn cấn chút xíu, không tiền đồ nhảy lên lưng nó.

Hành tinh Bóng Tối rất lớn, đại quân trùng sáu chân bò hồi lâu, rốt cuộc cũng tới được căn cứ của nhóm trùng trùng.

Nhóm trùng binh cấp một đang thu thập tinh thạch dùng để ăn, nhìn thấy đám đồng bào vọt tới, liền nhịn không được dùng râu trên đầu chạm chạm nhau.

“Các hạ, hoan nghênh người trở về, đằng sau đều là Trùng tộc thất lạc bên ngoài sao?”

“Không sai, một nửa đã bị loài người giết chết. Mấy con này là đám còn lại, ta mang bọn nó trở về.”

“Lại là con người! Ta ghét con người! Ấy? Đại nhân, sao người lại mang một con người trở về?”

“Con người này thực đặc biệt, cô ta có thể nghe hiểu trùng ngữ của chúng ta, còn là giống cái.”

“Giống cái! Vậy chẳng phải...”

“Xuỵt, bí mật, ta muốn cho Vương một niềm vui bất ngờ.”

Nam Tầm:...

Này, trùng, mi quên ta còn đang ngồi trên lưng mi đấy hả?

***

Mấy con trùng được mang về từ Hành tinh Lotte được Trùng tướng giao cho cấp dưới, sau đó cùng mấy Trùng tướng khác “hự hự” tiếp tục đi về phía trước.

Xuyên qua ba tầng trong ba tầng ngoài trùng binh, chúng nó lại đi thêm rất lâu rất lâu tới vùng đất bên trong.

Cuối cùng, bọn nó thấy được một ngọn núi tinh thạch ngũ sắc cực lớn, trên núi mở vô số lỗ nhỏ, thật giống như cửa ra vào và cửa sổ.

Trùng tướng dưới người Nam Tầm hiển nhiên là thống lĩnh tối cao của trận chiến này, nó chở thẳng Nam Tầm bay vào một cửa động.

Vào bên trong, Nam Tầm mặt than bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ.

Vốn tưởng bên trong cũng được đúc từ tinh thạch bảy màu giống bên ngoài, lại không ngờ bên trong đều là loại tinh thạch đen phát sáng, có hơi giống ma tinh của thế giới Huyền Vũ.

Tinh thạch đen đúc thành một tòa lâu đài Trùng tộc thật lớn: cầu thang tinh thạch đen quăng queo ngoằn ngoèo, tạo thành một vòng vô số tầng tổ trùng nhỏ, ngang dọc đan xen toàn đường đi; còn có những cây cột tinh thạch chọc trời khổng lồ.

Thời buổi này, đến nơi ở của côn trùng cũng xa hoa thế này, Nam Tầm thổn thức không thôi.

“Trùng trùng, sao trong này tối vậy?” Nam Tầm hỏi Trùng tướng bên dưới.

Trùng tướng không kiên nhẫn nói: “Một tù binh như ngươi sao lắm chuyện vậy?”

Nam Tầm:...

Trùng tướng nghĩ nghĩ, vẫn giải thích sơ sơ: “Trăm năm trước, nữ vương của Trùng tộc chết, Trùng vương mới ra đời. Trùng vương mới không thích ánh sáng, cho nên chúng ta tăng ca thêm giờ đổi tất cả tinh thạch màu trong đây thành tinh thạch đen. Này, tù binh cái, đợi lát liệu mà coi chừng, đừng có mà chọc giận Trùng vương của chúng ta đó.”

Nam Tầm còn chưa kịp tỏ thái độ, Trùng tướng đã nói tiếp: “Ngươi không phải con người đầu tiên đến đây, ngươi biết những con người lúc trước đều đi đâu rồi không?”

Nam Tầm dựng lỗ tai lên nghe.

Trùng tướng: “Toàn chọc giận Trùng vương của chúng ta thôi, bị Trùng vương hút khô tủy não rồi.”

Nam Tầm:...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.