Edit: Trant/ Beta: PDBBBL
Đám hạ nhân đằng xa thấy cảnh này thét lên chói tai: “A —— Người đâu, mau gọi người tới! Đại tiểu thư và đại phu quân ngã xuống nước ——”
Nam Tầm bất ngờ chưa kịp ngớ ra đã bị sặc nước trong ao. Đến khi phản ứng lại, nàng lập tức ôm chặt Ánh Hàn cắp hắn vào bờ.
Hai người đều biết bơi nên thật ra không có gì đáng ngại. Bơi đến đoạn sau, Ánh Hàn thậm chí còn phiền nàng bơi chậm, ngược lại ôm nàng bơi vào bờ.
Vì thế ngay khi bọn hạ nhân chuẩn bị nhảy xuống ao cứu người, hai người đã lên bờ mất rồi.
Nam Tầm phun ngụm nước xuống đất, sau đó ôm Ánh Hàn tức thì kiểm tra trên dưới: “Hàn Hàn, Hàn Hàn chàng không sao chứ?”
Ánh Hàn nghiêng đầu liếc nàng: “Nàng thấy ta giống có việc hả? Nhưng nàng ấy, vừa rồi phát điên cái gì?”
Nam Tầm cười hì hì: “Suốt chín ngày ta không gặp chàng, nhớ quá chừng. Hàn Hàn, mau hôn hôn thê chủ nào.”
Ánh Hàn hất bay đầu nàng, hỏi: “Thi Hội thế nào?”
Nam Tầm giương cằm, mặt mày hớn hở nói: “Cũng không nhìn xem thê chủ chàng là ai, còn có thể tệ được à?”
“Lát nữa lặp lại câu này với cha đi.” Ánh Hàn nói xong liền đứng dậy bỏ đi.
Nam Tầm tung tăng theo phía sau. Đang muốn tiến lên nắm tay hắn, cả người Ánh Hàn lại đột nhiên lảo đảo ngã khuỵu xuống.
Nam Tầm giật mình biến sắc, vội chạy lên đỡ: “Hàn Hàn!”
Thái Thương mới tới đã thấy cảnh này, sợ chết khiếp, cuống cuồng kêu lên: “Mau! Mau đi tìm đại phu!”
Nam Tầm ôm Ánh Hàn về tẩm phòng, nắm lấy bàn tay lạnh băng của hắn, mày nhíu chặt.
Ánh Hàn chỉ hôn mê chốc lát rồi tỉnh. Hắn ngồi dậy, bình tĩnh giải thích: “Cha, Dao Dao, con không sao. Chắc do gần đây lo lắng cho Dao Dao, ngủ không ngon thôi.”
Thái Thương biết mấy ngày nay sức khỏe Ánh Hàn không tốt lắm, nhưng không ngờ đã yếu đến mức ngất xỉu. Ông vội dặn: “Trước hết con cứ nằm nghỉ tử tế đi đã, đại phu sẽ tới ngay.”
Nam Tầm hết sức đau lòng. Tách nhau ra mới mấy ngày, Hàn Hàn đã nhớ nàng đến vậy, còn không buồn cơm nước nữa chứ.
Thiệt tình, Hàn Hàn không nỡ xa nàng như thế, xem ra về sau phải một tấc không rời thôi.
“Hàn Hàn, về sau ta không đi đâu hết, chỉ ở trong phủ với chàng. Được không?” Nam Tầm ôn nhu nói.
Ánh Hàn ghét bỏ ra mặt: “Không cần nàng, nàng phiền chết người.”
Nam Tầm nâng tay hắn chụt chụt ba cái: “Vậy thì phải phiền chết chàng.”
Thái Thương:...
Này, hai đứa coi ông chết rồi đấy hả? Quả thực ngấy muốn chết.
Hạ nhân rất nhanh mời Phương đại phu tới.
Phương đại phu ở hoàng thành có chút danh tiếng, y đức cũng cực tốt, danh môn vọng tộc tại hoàng thành đều vui mời bà. Đương nhiên số ít đại gia tộc trâu bò sẽ trực tiếp mời ngự y trong cung, chẳng qua ngự y không phải ai cũng có thể mời được.
Phương đại phu bắt mạch hồi lâu, cuối cùng chỉ nói: “Vị phu quân này không có gì đáng lo, chỉ là thân thể hư nhược, vừa nãy lại rơi xuống nước làm bệnh trạng nghiêm trọng thêm nên mới té xỉu.”
Nghe đại phu nói không quá đáng ngại, cha con Nam Tầm Thái Thương đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Song Nam Tầm vẫn buồn bực.
Thân thể Hàn Hàn mà hư nhược ấy hả? Mẹ nó mỗi ngày cùng nàng đại chiến ba trăm hiệp rốt cuộc là ai? Bây giờ mới qua chín ngày đã ốm yếu?
“Đại phu, phiền ngài kê cho chàng vài thang thuốc.” Nam Tầm nói.
Phương đại phu hơi nhíu mày, suy nghĩ thật lâu mới trả lời: “Không dám giấu diếm Tiếu phu quân và Tiếu tiểu thư, vừa rồi ta có vẻ đã bắt được hỉ mạch. Có điều mạch tượng không rõ lắm, ta không dám nói chính xác. Nếu thật sự là hỉ mạch, vậy hẳn chưa được hai tháng, nếu không ta cũng không chẩn không ra.”
Lời này vừa buông, Nam Tầm há hốc miệng, nháy mắt biến thành một pho tượng đá vẻ mặt không đỡ nổi.
Mà giờ phút này trong đầu nàng đều là tiếng quỷ gào của Tiểu Bát: “Giết ta đi a a a a a! Hỉ mạch! Hỉ mạch a a!! Đại BOSS thế mà mang thai!!”
Nam Tầm lấy lại tinh thần, không khỏi nuốt nước miếng, hỏi Tiểu Bát: “Không phải ta ăn thuốc vô sinh rồi hả?”
“Hu hu hu, nhưng lần đầu tiên ngươi đâu có ăn! Là cái lần đại BOSS dụ dỗ ngươi đó! Gia vừa tính thời gian, mẹ nó đến giờ mới hơn một tháng, xác thật còn chưa được hai tháng giống hệt lời đại phu nói! Hu hu hu, đại BOSS lại đi mang thai, phải làm sao đây? Hay là, ngươi lén cho hắn uống thuốc phá thai đi?”
Sắc mặt Nam Tầm trầm hẳn xuống: “Đừng có mơ!”
Tiểu Tám im một chốc, gào lớn hơn nữa: “Chẳng lẽ ngươi muốn để đại BOSS sinh em bé? Đồ nữ nhân phong lưu, ngươi làm vậy sẽ game over đó!”
Nam Tầm: “Ta cũng không muốn có bất kỳ vướng bận gì, nhưng đứa bé không phải chỉ của riêng ta, đây là Ánh Hàn và ta cùng nhau có.”
Lúc này Ánh Hàn cũng đờ ra, chỉ có Thái Thương nghe xong là kích động vô vàn: “Cảm ơn Phương đại phu! Cái này, đây... Ta hiện giờ chỉ có ngân phiếu một ngàn lượng, Phương đại phu ngài nhất định phải nhận lấy!”
Phương đại phu bị dọa sợ. Trước kia bà tới Tiếu phủ rất nhiều lần, biết vị Tiếu phu quân này ra tay rộng rãi, nhưng cũng chưa từng hào phóng như hôm nay. Vừa vung tay là cả một ngàn lượng!
“Tiếu phu quân, không được không được, còn chưa chẩn được chính xác đâu!”
Hai người chối đẩy một phen, cuối cùng Phương đại phu vẫn không thu ngân phiếu, chỉ hẹn nửa tháng nữa sẽ đến khám lại. Nếu lúc ấy chẩn ra chính xác là hỉ mạch thì Tiếu phu quân hẵng đưa bà tiền khám.
Đám người đi rồi, Ánh Hàn đột nhiên nhìn về phía Nam Tầm, ánh mắt mang vẻ thâm ý: “Dao Dao, ta mang thai, nàng có vẻ... bị dọa à?”
Nam Tầm cười toét miệng, gật đầu nói: “Bị dọa thật mà. Ta nghĩ vừa rồi ta không cẩn thận làm chàng và đứa bé ngã xuống ao, thật đáng chết.”
Nói xong, ma xui quỷ khiến thế nào nàng vươn tay đặt lên bụng Ánh Hàn, xoa xoa nhẹ nhàng vài cái.
Vẻ mặt nàng vẫn khó thể tin nổi.
Nơi này thật sự có con của nàng và Ánh Hàn?
Thái Thương trông nàng ngờ nghệch, không khỏi cười ra tiếng: “Còn chưa được hai tháng, con có sờ thế nào cũng sờ không ra đâu há. Không được không được, ta phải nhanh nhanh phân phó phòng bếp nấu canh đại bổ cho con rể ta. Nhất định phải để Ánh Hàn sinh một đứa bé xinh xẻo mũm mĩm!”
Chờ Thái Thương đi rồi, Nam Tầm ôm Ánh Hàn vào ngực. Vứt đi cảm xúc ưu tư, sự vui sướng bấy giờ mới tràn ra.
Ánh Hàn ôm ngược lại nàng, khẽ cao giọng: “Còn tưởng nàng không thích cơ. Thật ra bản thân ta rất ghét trẻ con, nhưng nếu ta đã gả tới Tiếu phủ, đương nhiên sẽ vì Tiếu gia nối dõi tông đường.”
“Hu hu hu, ta cũng ghét con nít.” Tiểu Bát gào to.
“Nam Tầm à, đứa nhỏ này thật sự không được đâu!”
Nam Tầm bình tĩnh hỏi: “Tại sao?”
“Như vậy sẽ phá hư chủ tuyến thế giới! Đại Boss nguyên thế giới đâu có mang thai.”
“Chủ tuyến chỉ phát triển xung quanh khí vận tử. Ta cam đoan với ngươi, dù Ánh Hàn mang thai, cũng sẽ không phá chủ tuyến.”
Tiểu Bát: “Nhưng ngươi sẽ có thêm vướng bận!”
Nam Tầm: “Thế không tốt sao. Ta bận lòng thì sẽ càng cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.”
“Tiểu Bát.” Nam Tầm nói nghiêm túc: “Nếu đã không có thì thôi, một khi có rồi, ta sẽ chắc chắn nó ra đời bình an.”
Tiểu Bát không gào thét nữa. Nó trầm mặc hồi lâu, đột nhiên nói: “Nếu ngươi muốn nó sinh ra thiếu thốn tình mẹ thì ngươi cứ sinh đi.”
Nam Tầm:...
Thật mẹ nó đủ tàn nhẫn.