Mau Xuyên Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 282: Chương 282: Mắt mù, tai điếc




Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, RED, tranthayday

Trên tay nữ nhân rõ ràng không có gì cả, nhưng âm thanh vang lên trong không gian yên tĩnh lại vô cùng rõ ràng.

Đó là tiếng một vũ khí sắc bén đâm thủng qua da thịt.

Hai mắt Cung Đại mở to, vẻ mặt hoảng hốt. Ngay khi hắn còn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần, nữ nhân đã xông đến trước mặt, tay phải như nắm chặt lấy không khí đâm xuyên qua tim hắn.

Lấy vu pháp để hội tụ không khí thành hình, đây là vu pháp tối cao của vu thuật.

Nam Tầm cầm cây đao gió vô hình đâm vào ngực Cung Đại, hai mắt lạnh lùng nhìn hắn đăm đăm, tay nắm chặt không khí hung hăng xoáy một cái.

Ngay sau đó lại “phụt” một tiếng.

Đao gió bị nữ tử đâm vào lại rút ra, bởi vì lực đạo nhanh chuẩn tàn nhẫn, máu trong ngực Cung Đại cũng bắn ra theo chuyển động của lưỡi đao, vừa vặn bắn đầy mặt nàng.

Nhưng nàng cũng không thèm chớp mắt một cái, mặc cho máu tươi tanh nùng ướt nóng phun lên mặt mình, mắt lạnh nhìn Cung Đại mới đang ngỡ ra mà che ngực.

Máu tươi rất nhanh đã nhuốm đỏ một mảng lớn áo bào trắng trước ngực hắn.

Cung Đại thở hổn hển, duỗi tay chỉ vào nữ nhân trước mắt: “Ngươi... Làm sao ngươi...”

Một câu còn chưa kịp nói hết hắn đã quỳ rạp xuống đất, hai mắt dần mất đi tiêu cự.

Hắn chưa bao giờ lường được bản thân sẽ có ngày chết trong tay một nữ nhân, mà còn là một nữ nhân câu lan viện ti tiện.

Nhưng chẳng sợ sinh mệnh đang trôi đi nhanh chóng, hắn cũng không hối hận vì quyết định ngày hôm nay.

Ánh mắt không tiêu cự của hắn dừng trên bầu trời, tựa hồ ở nơi đó có thể thấy được cảnh tượng lần đầu gặp đại nhân.

Có lẽ người khác không hiểu được sự tôn sùng Quốc sư quá mức cuồng nhiệt của hắn. Chỉ có hắn biết, vào lúc hắn mới sáu tuổi bơ vơ không nơi nương tựa, đại nhân đã kéo hắn từ bên bờ vực cái chết, cho hắn cẩm y ngọc thực, dạy hắn thuật vu cổ.

Năm tháng niên ấu hắn không có cha mẹ, chỉ có Quốc sư đại nhân. Người nọ tựa như thần minh từ trên trời giáng xuống, mang hắn đến một thế giới mà trước nay hắn cũng không dám tưởng tượng.

Đúng vậy, đại nhân chính là thần của hắn, hắn không thể chấp nhận bất luận kẻ nào vấy bẩn thần minh trong lòng mình.

Cho nên hắn muốn giết chết nữ nhân dám khinh nhờn đại nhân kia. Chỉ có giết nàng, đại nhân mới có thể trở về làm vị thần cao cao tại thượng thanh lãnh tuyệt tình ban đầu.

Cho dù có là ai thì cũng chỉ có thể quỳ trên đất ngước nhìn đại nhân, ngài nên di thế độc lập tiếp nhận mọi người sùng bái.

[*Di thế độc lập: Bỏ quên cõi đời đứng một mình (Nguồn: Từ điển Hán Nôm)]

Vậy nên hắn không tiếc hợp tác cùng Hoàng Hậu.

Hắn biết, đêm trăng tròn là ngày đại nhân bị vu thuật phản phệ. Vì thế hắn đã dùng kế sách một mũi tên trúng hai đích.

Hoàng Hậu đã nghe theo hắn bỏ vào thư phòng Hoàng Thượng một loại huân hương. Loại hương này ngửi không sẽ không có chuyện gì, nhưng một khi kết hợp cùng hương gỗ đàn, lại có hắn âm thầm tác pháp thúc giục, ám tật* của đại nhân liền sẽ phát tác trước thời hạn.

[*Ám tật: Bệnh kín, bệnh không để ai biết.]

Những lúc phản phệ phát tác, đại nhân luôn cực kỳ nguy hiểm. Nếu Cung Thập Cửu chủ động đến gần là tốt nhất, đại nhân điên cuồng lên rất có thể sẽ trực tiếp giết chết nàng.

Nhưng nếu như Cung Thập Cửu tránh được một kiếp này, hắn sẽ lập tức xông vào chủ điện chứng thực tội danh mưu hại đại nhân của nàng.

Sáng nay, đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy đại nhân quần áo không chỉnh tề nằm trên giường, tựa như một vị thần sa đọa. Trong lòng hắn lửa giận ngập trời, hận không thể làm nữ nhân dụ dỗ đại nhân kia máu bắn đầy đất.

Hắn đã tính xong hết thảy, chỉ là không tính đến Cung Thập Thất sẽ vì nữ nhân này chịu chết. Lại càng không ngờ được, nữ nhân này lại lợi hại như thế...

Cung Đại từ từ nhắm mắt, trong một khắc cuối cùng của sinh mệnh, hình ảnh trong đầu hắn dừng tại khoảnh khắc đầu tiên người kia vươn tay về phía hắn, ánh mắt thanh lãnh không gợn sóng, lại như thiên thần đến cứu vớt hắn...

Cung Đại đã chết, tóc của hắn chậm rãi chuyển màu hoa râm, cuối cùng toàn bộ đều biến thành trắng xoá như tuyết. Khuôn mặt trẻ tuổi của hắn cũng nhanh chóng lão hóa, dần khô lại như vỏ cây, nếp nhăn chồng chất trên mặt.

Đệ tử Mặc Nhiễm Đường có mặt ở đây sợ đến ngây người, dáng vẻ sau khi chết của Cung Đại làm bọn hắn theo bản năng lui về sau một bước.

Thì ra là vậy, thì ra sau khi chết bọn họ sẽ biến thành như vậy!

Không, bọn họ không muốn chết. Sau khi chết, tất cả mệnh đại nhân tục cho bọn họ sẽ bị ông trời thu hồi, bọn họ sẽ già nua rồi biến thành một tấm da xấu xí như thế!

Nam Tầm đảo mắt liếc qua từng người ở đây, khóe miệng hơi nhếch lên mỉa mai không thôi: “Tới a, đều tới giết ta này. Không phải các ngươi muốn giết chết yêu nữ này sao?”

Sau một lát tĩnh mịch, Cung Nhị đột nhiên đứng dậy, dùng ánh mắt phức tạp nhìn nàng: “Thập Cửu, đủ rồi. Đại nhân đang hôn mê bất tỉnh, Cung Đại và Thập Thất đều vì người mà chết, ngươi còn muốn thế nào nữa?”

Nam Tầm phá lên cười, vẻ mặt đầy trào phúng: “Ta làm sao? Từ đầu đến cuối đều không phải ta muốn thế nào, mà là các ngươi!”

“Ta chỉ thích đại nhân, rốt cuộc là sai chỗ nào?” Nam Tầm lạnh lùng nhìn mấy người: “Đại nhân hôn mê bất tỉnh, ta còn lo lắng hơn các ngươi. Ta dù có hại chính mình cũng sẽ không hại đại nhân!”

Nói đến đây, thần sắc Nam Tầm đột nhiên biến đổi, đôi mắt nàng nhanh chóng trở nên ảm đạm.

Nam Tầm bỗng xoay người đưa lưng về phía họ, nói đầy lạnh lùng: “Các ngươi đều đi đi. Thập Thấp vì ta mà chết, ta cũng rất mệt mỏi, không muốn lại động thủ đả thương người nữa.”

Mấy người trao đổi ánh mắt, lập tức có hai người tiến lên nâng thi thể Cung Đại. Về phần Cung Thập Thất, đang lúc bọn họ do dự có nên nâng đi hay không thì nữ nhân đang đưa lưng về phía bọn họ bỗng lên tiếng: “Thi thể của Thập Thất các ngươi cũng mang về đi. Mặc Nhiễm Đường mới là nhà của hắn. Những gì hắn làm hôm nay cũng đều là vì ta, hy vọng các ngươi có thể hậu táng hắn.”

Cung Nhị gật đầu, nói: “Như lời ngươi nói, Thập Thất là vô tội.”

Mãi đến khi tất cả đều đi hết, Nam Tầm vẫn không hề nhúc nhích đứng ngây tại chỗ. Trong không khí tỏa ra mùi máu tươi nhàn nhạt, nhắc nhở nàng những chuyện vừa xảy ra.

Tiểu Bát thở ngắn than dài: “Tên Cung Thập Thất này bị thiểu năng à? Một chưởng của Cung Đại ngươi vốn có thể tiếp được mà, hắn đần độn đứng ra chắn làm gì? Giờ thì hay rồi, đi đời nhà ma rồi?”

Nam Tầm mím chặt môi không nói.

Tiểu Bát thấy nàng như vậy, đột nhiên hạ giọng xuống, thái độ cũng thay đổi, lập tức nhận sai: “Thực xin lỗi nha Nam Tầm, gia từng gặp quá nhiều cảnh sinh ly tử biệt, cho nên Cung Thập Thất đã chết thì gia cũng không phải... Khặc, khổ sở lắm. Gia không thể đồng cảm với người khác như bản thân mình cũng bị giống ngươi được. Nhưng gia rất ăn năn, vừa rồi gia không nên lấy người vừa chết ra đùa giỡn.”

Nam Tầm vẫn không nói gì, hai mắt thất thần nhìn chằm chằm phương xa.

Tiểu Bát: “Ai ya ngươi đừng như vậy có được không? Ta biết Cung Thập Thất chết khiến ngươi rất khổ sở, nhưng mà chuyện đã xảy ra rồi, ngươi cũng giết Cung Đại báo thù, có buồn bã nữa cũng vô dụng thôi. Hơn nữa ta không thể không tán thưởng một câu, cảnh ngươi giết Cung Đại vừa nãy quá ngầu, quả thực là soái đến ngây người!”

Tiểu Bát diễn kịch một vai nửa ngày, rốt cuộc cũng phát hiện có gì đó không ổn, vội hỏi nàng: “Thân ái, ngươi rốt cuộc bị làm sao vậy?”

Nam Tầm hít một hơi thật sâu, qua hồi lâu mới nói: “Tiểu Bát, mắt ta mù rồi.”

Tiểu Bát:!

Nam Tầm tiếp tục nói: “Tai cũng điếc luôn rồi.”

Tiểu Bát:...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.