Edit: Trant/ Beta: PDBBBL
Tiếu Hồng không thể nổi bão tại đây, đành vội nháy nháy mắt: Ngươi tưởng mình đang ở đâu mà ngươi dám khoa chân múa tay? Nhanh, đừng làm lão nương mất mặt xấu hổ!
Nhưng Hoàng Thượng nghe thế lại thích thú: “Ồ? Trạng Nguyên lang biết múa kiếm?”
Nam Tầm đáp ngay tức thì: “Chẳng qua biết sơ sơ. Dùng để trợ hứng thì được, chứ không thể so với binh pháp các vị tướng quân ạ.”
Lời này khiến nhóm võ quan thoải mái không ít, song cũng có nhiều người không nhận đồng, cảm thấy tân khoa Trạng Nguyên này mặt trái lá phải, có chút láu cá.
Hoàng Thượng lập tức cho người mang bảo kiếm tới.
Nam Tầm nhận kiếm, tư thế cầm kiếm vừa nhìn đã biết người trong nghề. Một số võ quan không khỏi thẳng lưng, muốn xem tân khoa Trạng Nguyên có thể múa ra cái gì.
“Keng“. Nam Tầm rút kiếm, kiếm phản quang lóe ánh bạc.
Trong mắt Hoàng Thượng xẹt qua vệt sáng, bất ngờ cho gọi: “Tới đây, tấu nhạc, đàn sáo trống phụ trợ cho Trạng Nguyên lang đi.”
Nam Tầm:...
Mẹ nó đây là bắt nàng múa kiếm freestyle theo nhạc ư? Vốn định lừa gạt cho qua, động tác trông đẹp mắt chút là được. Nào ngờ Hoàng Thượng là con cáo già, cố ý làm khó nàng.
Nam Tầm nhìn vẻ mặt lo lắng của lão nương, không khỏi nháy mắt với bà.
Nữ nhân cầm kiếm đứng trong sân ôm quyền với mọi người. Lúc này, đàn sáo đồng thời vang lên, tiếng trống thùng thùng. Mẹ nó vừa vào đã đẩy nhanh tiết tấu!
Nam Tầm vẫy kiếm, dáng người linh hoạt xoay tròn tựa rồng bơi. Tiếp đó, trường kiếm trong tay nhoáng lên nhoay nhoáy, ánh bạc rực rỡ, bóng kiếm sinh hoa.
Đúng lúc ấy, trong nhóm võ quan không biết ai hét lớn: “Hay, múa rất hay!”
Nhưng ngay lúc này, tiếng nhạc và tiếng trống bỗng dưng chậm lại, chậm đến kinh hồn. Trống đánh “thùng thùng thùng” từng tiếng một cực dày vò.
Khóe miệng Nam Tầm run rẩy, cũng bất ngờ giảm tốc độ. Khi múa chậm rãi thế này, nữ nhân tưởng chừng như uống say múa nhẹ, dáng người uyển chuyển vô vàn.
Sau vài vòng lặp như thế, tiếng trống và tiếng nhạc rốt cuộc ngừng lại. Nhóm võ quan tính tình sảng khoái, trực tiếp hét lớn “Xuất sắc“. Nhóm quan văn tuy không hiểu kiếm thuật, nhưng cũng cảm thấy Tiếu Dao múa thật tuyệt vời. Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng vỗ tay không ngừng.
Hoàng Thượng nở nụ cười ha ha, tâm trạng rất tốt.
Đợi Nam Tầm ngồi vào vị trí, Hoàng Thượng mới bất ngờ hỏi một câu suýt dọa Nam Tầm hồn lìa khỏi xác.
“Trạng Nguyên lang không những tuấn tú lịch sự, còn văn võ song toàn. Trẫm hết sức yêu thích. Không biết ái khanh đã có hôn phối chưa?”
Mọi người nghe thế ghen ghét không thôi, Hoàng Thượng đây là coi trọng Tiếu Dao, muốn chọn nàng ta làm con dâu!
Nam Tầm vội đáp lời: “Hồi Hoàng Thượng, vi thần đã có phu quân ở nhà, hiện phu quân đang có thai.”
Mặt Hoàng Thượng đầy vẻ tiếc nuối: “Trẫm có Thập Bát hoàng tử ngây thơ hồn nhiên, vừa khéo xứng đôi với ngươi. Thật đáng tiếc Trạng Nguyên lang đã có phu quân, không biết vị phu hầu ái khanh cưới là ca nhi nhà ai?”
Nam Tầm:...
Văn võ bá quan nghe hỏi, trong lòng tức khắc biến thành xem kịch vui. Ai không biết Tiếu Dao cưới ca nhi hoa lâu làm chính phu, thân phận cực ti tiện. Một bên là ca nhi hoa lâu, một bên là hoàng tử đương kim thánh thượng sủng ái nhất, hai người quả thực là khác nhau một trời một vực.
Song vài vị quan già đời lại nghe ra được ẩn ý khác. Hoàng Thượng đang dụ hoặc Trạng Nguyên lang? Đó là Thập Bát hoàng tử, ai cưới Thập Bát hoàng tử nhất định có thể một bước lên mây. Lối tắt bày ngay trước mắt như vậy, mấy người có thể không động tâm?
Nam Tầm hồi bẩm đúng sự thật: “Nội tử họ Vệ, tên Ánh Hàn, chỉ là một ca nhi gia thế bình thường. Song trong lòng vi thần, chàng vô cùng tốt.”
Trong mắt Hoàng Thượng toát lên vẻ hài lòng, nhưng ngay sau đó lại có chút nặng nề.
Người Ngọc Nhi nhìn trúng nhân phẩm tài học quả thực đều không tồi, chỉ là... chậm mất rồi. Tiếu Dao đã thành thân sinh con, nhìn nàng ta như kia, chắc hẳn đối Ánh Hàn yêu quý có thừa.
Hoàng Thượng nhớ tới ngày đó, đứa con bà thương yêu nhất hèn mọn quỳ gối trước mặt khẩn cầu khóc lóc làm bà đau lòng không thôi.
Ngọc Nhi cũng là lần đầu tiên cầu xin bà một việc, bà thật sự không đành lòng từ chối.
“Ngày mai là tiệc sinh nhật Hoàng Hậu, phu quân Trạng Nguyên lang cũng đến góp vui đi.” Hoàng Thượng đột nhiên nói.
Nam Tầm biến sắc: “Hồi Hoàng Thượng, nội tử đã có thai ba tháng, sợ rằng không tiện đến tham dự yến hội.”
Hoàng Thượng nói nhàn nhạt: “Trẫm cho phép hắn ngồi kiệu liễn vào cung.”
Đã đến mức này, nếu Nam Tầm còn từ chối thì chính là không biết điều, nàng chỉ có thể tạ ơn. Chẳng qua thái độ hôm nay của Hoàng Thượng khiến lòng nàng càng thêm bất an.
Hoàng Thượng đột nhiên nhắc tới Thập Bát hoàng tử, rốt cuộc do tự bà ta nhìn trúng nàng, hay do... Thập Bát hoàng tử nhắc tới?
Tiểu Bát bỗng nói: “Ta nhớ ra rồi, tiệc sinh nhật Hoàng Hậu lần này là bước đầu đại Boss nghĩ cách tiếp cận Hiền phi, cho nên tình tiết này không thể phá rối.”
Nam Tầm nhíu mày: “Tiểu Bát, lòng ta thấy lo lo, ngươi nói xem Hàn Hàn sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?”
Tiểu Bát trả lời: “Khả năng đó vô cùng thấp. Gia quên chưa bảo ngươi, đại Boss võ công cao cường, người bình thường không thể làm hắn bị thương.”
Nam Tầm: “Cơ mà Hàn Hàn quá đơn thuần, ta sợ hắn bị kẻ xấu tính kế.”
Tiểu Bát không nói gì, chỉ ha hả một tiếng.
Đơn thuần? Đơn thuần cái con khỉ á.
***Truyện được edit và đăng duy nhất tại wattpad Padu_C***
Mãi đến khi kết thúc yến tiệc, Nam Tầm vẫn luôn lo lắng sốt ruột.
Tiếu Hồng cũng nhíu chặt mày, tuy bà không nghĩ được như mấy vị quan gia già đời, nhưng cũng phát hiện hôm nay Hoàng Thượng không bình thường.
“Nương, nếu ngày mai con không cho Hàn Hàn đi dự tiệc, Hoàng Thượng sẽ trị tội con chứ?”
Tiếu Hồng nghĩ nghĩ, nói: “Sẽ không trị tội con, sợ rằng sẽ trị Ánh Hàn.”
Nam Tầm:...
Hoàng Thượng căn bản không cho Nam Tầm cơ hội do dự. Ngay đêm đó đã có người đưa cung bài đến Tiếu phủ, mặt trên ghi rõ tên và thân phận Ánh Hàn. Đi dự tiệc chỉ cần đưa cung bài là có thể trực tiếp vào cung.
Ánh Hàn biết được việc này thì vẻ mặt thật bình tĩnh, nhưng đáy mắt lại che giấu rất nhiều thứ.
“Hàn Hàn, ta không muốn chàng đi.” Nam Tầm trầm giọng nói.
Ánh Hàn khẽ cười: “Không phải một bữa tiệc sinh nhật thôi à? Ta có Nhạc Thạch bên cạnh còn xảy ra chuyện gì được chứ?”
Đương kim Hoàng Hậu, là Đức Phi mười mấy năm trước, chính kẻ này đã hại chết phụ phi của hắn.
Tuy Ánh Hàn chưa bao giờ gặp phụ thân, nhưng cha Nhạc Thạch, cũng chính là ảnh vệ năm đó của Vệ phi đã kể rất nhiều về ông. Nên hắn có không ít hảo cảm với vị phụ thân chưa từng gặp mặt này.
Lúc cha Nhạc Thạch chết, di nguyện duy nhất là muốn hắn nhận tổ quy tông, trở về thân phận Thập Bát hoàng tử của mình. Bây giờ tiệc sinh nhật Hoàng Hậu là một cơ hội tốt, thế nhưng...
Ánh Hàn cúi đầu nhìn cái bụng hơi gồ lên của mình, bây giờ hạnh phúc đã nằm trong tay. Sao hắn có thể vì những thứ hư vô mờ mịt mà từ bỏ hạnh phúc trước mắt?
Hắn đâu phải kẻ ngu.
Cho nên hắn sẽ đi dự tiệc, nhưng chỉ với thân phận phu quân của tân khoa Trạng Nguyên Tiếu Dao.
Về phần tên nam nhân rắn rết Hoàng Hậu, kẻ này tốt nhất đừng chủ động trêu vào hắn.
Nếu không, hắn bằng mọi giá cũng sẽ giết chết lão.