Edit: PaduC/ Beta: Mạn Châu Sa
Nam Tầm lắc đầu: “Không biết, rõ ràng ban ngày tâm trạng vẫn không tệ lắm. Anh ấy đâu, ở thư phòng?”
“Không phải, vừa về không lâu, đang tắm trong nhà tắm đó.”
Nam Tầm chạy đến cửa phòng tắm ở tầng hai, nhìn thấy một bóng người mơ hồ xuyên qua tấm cửa kính mờ. Cậu nhẹ nhàng gõ cốp cốp vào cửa phòng tắm, kêu lớn: “Anh, là em, em đã về rồi!”
Tiếng nước bên trong đột ngột dừng lại, tiếp đó truyền ra tiếng trầm thấp lạnh lùng của Diêm La: “Ừ, biết rồi, đi nghỉ đi.”
Nghe được tiếng bước chân ngoài cửa dần đi xa, Diêm La mở vòi hoa sen một lần nữa.
Hắn ngẩng đầu lên, để dòng nước mạnh mẽ tùy ý phun trên mặt mình, như là muốn để nước tiến vào đầu óc, cọ rửa đi những cảm xúc khiến hắn buồn bực kia. Nước trong dào dạt chảy dọc mặt hắn, bắp thịt rắn chắc bỗng căng thẳng trong phút chốc, sau đó lại lập tức thả lỏng ra. Đột nhiên, đôi mắt nhắm chặt của hắn bật mở, ánh mắt u ám mà thâm thúy nhìn về hướng cửa phòng tắm....
Ngày hôm sau Diêm La thực bình tĩnh mà dặn dò Nam Tầm chú ý thân thể, đừng để quá đà, ngoài ra không nói gì thêm. Hắn vẫn trước sau như một thương đứa bé này, không hề kém trước kia.
Qua nửa tháng, Diêm La đã vớt được Quý Hà ra từ trong ngục giam, chỉ là Diêm La không tự mình đi đón mà phái đàn em đi qua.
Lúc đón gió tẩy trần, mấy kiện tướng đắc lực lần trước cũng không đi hết, chỉ có hai, ba người đến. Diêm La cũng coi như hào phóng, trực tiếp phân một sòng bạc cho y.
Bởi vì cân nhắc đến lời Tiểu Bạch, Diêm La trực tiếp để giám đốc quán bar làm một thẻ khách quý cho Quý Hà, để tối hôm đó y thỏa thích vui đùa, ngày hôm sau lại đi tiếp nhận sòng bạc.
“Anh, sao anh không cho em đi đón gió tẩy trần cho anh hai?” Nam Tầm hỏi.
Lông mày Diêm La khẽ nhướng lên: “Anh sợ cậu lại uống say.”
Không đợi cậu bé oán giận cái gì, Diêm La đã dời đề tài: “Con bé Mạn Mạn đâu rồi?”
Quả nhiên Nam Tầm không hỏi tiếp, cậu trả lời: “Ngày hôm nay chủ nhật không đi học, con bé ra ngoài tìm bạn bè chơi.”
“Tiểu Bạch, cậu có muốn học tiếp đại học không?” Ánh mắt Diêm La hơi lay động, đột nhiên hỏi.
Nam Tầm ngẩn người nhìn hắn, một lúc sau mới lắc đầu: “Trên hồ sơ đã bị đánh dấu, em không muốn đi học tiếp để nhận ánh mắt kỳ thị của mọi người. Em muốn theo anh làm việc.”
Diêm La sờ sờ đầu cậu, không hề khuyên cậu nữa.
Từ ngày hôm đó, Diêm La đi chỗ nào cũng mang Nam Tầm theo, hai anh em như hình với bóng.
Trong vòng một năm, tất cả anh em lớn lớn bé bé dưới trướng Diêm La đều biết Diêm La thương cậu em Tô Mặc Bạch này biết bao nhiêu, quả thật còn thương hơn thương tình nhân nhỏ. Có điều mọi người đều rõ ràng, Diêm La thuộc tộc cấm dục, không khai trai.
Nam Tầm nằm lăn lộn trên giường, vui vẻ hỏi Tiểu Bát: “Giá trị ác niệm bao nhiêu rồi?”
Tiểu Bát: “70.”
“Gì? Mới 70? Cứ tốc độ này, có vẻ trong vòng ba năm cũng không tiêu hết giá trị ác niệm nha.”
Tiểu Bát: “Ta đã bảo tình anh em gì đó căn bản không dùng được mà.”
Nam Tầm lập tức phản bác: “Sao lại không được! Ngươi nên biết Diêm La cấm dục chứ? Anh ấy căn bản không gần nữ sắc, tình thân đối với anh mà nói là quan trọng nhất, hiện tại ta là em trai anh ấy yêu thương nhất đấy.”
Tiểu Bát nghe nói như thế, thở một hơi thật dài: “Ngươi biết lúc đầu gia muốn cho ngươi xuyên vào ai không?”
Nam Tầm bật thốt lên: “Diêm Mạn.”
Tiểu Bát kinh ngạc không thôi: “Chuyện này mà ngươi cũng đoán được?”
Nam Tầm trợn trắng mắt: “Chuyện rõ rành rành. Mạn Mạn không phải em gái ruột của anh ấy, nhưng lại cùng anh ấy sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm như vậy, cảm tình bày rõ ra đấy. Có phải ngươi muốn cho ta xuyên thành Diêm Mạn, rồi lại để tình thân biến chất thành tình yêu đi độ hóa anh ấy?”
Tiểu Bát bắt đầu lầm bầm: “Đúng vậy, thân phận hoàn hảo cỡ nào nha. Còn nhớ ba ba Lệ Sâm không? Thế giới kia ngươi là con gái của hắn, hắn đều có thể dán mắt vào ngươi. Bây giờ chẳng qua là em gái, bằng năng lực của ngươi, đại boss nhất định sẽ thích ngươi. Ôi, bây giờ nói những điều này đều đã muộn.”
Không biết Nam Tầm nhớ tới cái gì, đôi mắt hơi cụp xuống, mím môi hỏi: “Tiểu Bát, ngươi có biết hay không, sau khi ta chết Lệ Sâm thế nào rồi?”
Tiểu Bát a một tiếng: “Chuyện này ta nào có biết nha, ta đi theo ngươi nha. Hơn nữa giá trị ác niệm đã biến thành 0 thì sẽ không phải chết, ta nghĩ hắn hẳn sẽ đi báo thù cho ngươi đi, sau đó lúc nào đó lại tìm được một đóa hoa giải ngữ an ủi con tim bị tổn thương của hắn, cuối cùng sống hạnh phúc mỹ mãn bên nhau.”
Nam Tầm: “.... Ngươi có thể câm miệng.”
Tiểu Bát:...
Là ngươi bảo gia nói.
“Chờ chút!” Nam Tầm đột nhiên nhớ ra điều gì, vẻ mặt đột nhiên biến sắc: “Ngươi từng nói Diêm Mạn sẽ chết thảm, chuyện xảy ra khi nào?”
Tiểu Bát bấm ngón tay tính toán: “Còn sớm lắm, ít nhất là hai năm sau. Có điều hiệu ứng cánh bướm mà, từ sau khi ngươi xuyên thành Tô Mặc Bạch, quỹ đạo thế giới đã đã xảy ra chút sai lệch nhỏ. Ta không đảm bảo nhất định là hai năm sau đâu.”
Nam Tầm liền vội hỏi nó Diêm Mạn chết như thế nào.
Tiểu Bát khóc hu hu: “Ngươi không biết đâu, thật sự rất thảm đó. Cô bé yêu một người đàn ông, anh trai lại không đồng ý. Vậy là trong cơn giận dữ, cô bé liền rời nhà trốn ra ngoài, kết quả nửa đường gặp phải kẻ thù của đại boss, bị kẻ thù làm cái gì gì đó trước, cuối cùng bị phanh thây trả lại cho Diêm La Vương. Hu hu, thật là tàn nhẫn, ta đã không nói được nữa...”
Nam Tầm bị dọa ra mồ hôi lạnh đầy người. Diêm Mạn là cô bé đáng yêu cỡ nào nha, cậu tuyệt đối không thể để cô bé xảy ra chuyện!
“Người đàn ông Diêm Mạn yêu là ai?” Nam Tầm vội hỏi.
Tiểu Bát hửm một tiếng: “Ngươi không biết à? Các ngươi còn cùng nhau đi thấy người đàn ông kia, thấy thật nhiều lần đấy. Ai nha, vốn là gia không muốn nói, nhưng bây giờ vẫn nhắc ngươi một câu đi. Người đàn ông kia là khí vận tử của thế giới này, có điều mỗi khí vận tử mỗi thế giới đều không giống nhau: có loại thuận buồm xuôi gió; có loại đường đời thăng trầm, sau nhiều lần đau khổ mới tu thành chính quả. Quý Hà chính là loại sau.”
“Đờ mờ!”
Nam Tầm lăn bịch một phát xuống từ trên giường: “Tiểu Bát, ngươi nói ai? Đờ mờ ai ai ai ai?”
Tiểu Bát nghiêm túc nói: “Quý Hà á, anh hai ngươi.”
Đầu óc Nam Tầm trống rỗng một giây. Có thứ gì vừa đánh xuống ầm ầm, đó chính là sấm sét giữa trời quang, cửu thiên thần lôi, đánh cho cậu ngoài khét trong sống.
Đôi mắt cậu thẫn thờ, vào đúng lúc này, có rất nhiều thứ xâu thành chuỗi tiến vào trong đầu cậu.
Tiểu Bát khụ một tiếng, nói tiếp: “Vẫn chưa nói cho ngươi biết là vì sợ ngươi biết lại thọc ra bí mật lớn động trời. Một khi ngươi chọc phá bí mật này sẽ can dự đến rất nhiều chuyện. Quý Hà rất có thể bị ngươi làm chết, một khi bị ngươi làm chết thì, ha hả, hai ta liền chơi xong rồi.”
Mặt mày Nam Tầm bỗng dưng lạnh xuống: “Để ta đoán nhé. Bí mật lớn động trời ngươi nói có phải là... Quý Hà là cảnh sát nằm vùng?”
Tiểu Bát không khỏi thầm thì: “Lúc không nên thông minh lại thông minh như vậy.”
Nam Tầm đỡ trán, hít thật sâu một hơi, lẩm bẩm như không tin nổi: “Sao Quý Hạ lại là cảnh sát nằm vùng được? Rõ ràng anh ta đã lăn lộn ở thế giới ngầm nhiều năm như vậy, anh ta còn vào trại giam trước cả anh của ta.”
Nam Tầm thực sự không thể tưởng tượng nổi, rốt cuộc là lòng mang niềm tin kiên định đến cỡ nào mới có thể chống đỡ một người ẩn núp ở đó ròng rã sáu năm!
Quý Hà đánh nhau, chơi gái, cá cược, cái gì cũng làm, ở trong ngục còn làm gì gì đó với đàn ông. Loại người này mẹ nó sao lại là cảnh sát được? Nếu không phải Tiểu Bát nhắc nhở, Nam Tầm có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra Quý Hà sẽ là cảnh sát!