Mau Xuyên Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 419: Chương 419: Ta có bệnh, bệnh tương tư




Edit: Bánh Bao/ Beta: Padu, Trant, Bạch Lạc

Ánh Hàn ngồi phắt dậy, nghiến răng nghiến lợi: “Tiếu Dao, phòng ta không phải nơi ngươi muốn đến thì đến. Ngươi xem Ánh Hàn ta là cái thá gì?”

Nam Tầm đổi thành ngồi bên mép giường, duỗi tay đè Hàn tiểu yêu tinh đang xù lông lại, nói bao đương nhiên: “Hàn Hàn, ta xem chàng như chính phu chưa qua cửa của Tiếu Dao ta chứ sao.”

Ánh Hàn ngẩn ra một chốc, tiếp đó bắt thì cười lạnh: “Tiếu đại tiểu thư, ngài có bệnh hả?”

Nam Tầm không phản bác, gật đầu nói: “Đúng vậy, ta có bệnh, bệnh tương tư. Mà chàng, là thuốc giải duy nhất của ta.”

Ánh Hàn:...

“Hàn Hàn, ta chỉ tới thăm chàng một lát, không gặp chàng tối ta sẽ ngủ không được. Sắp cấm đi lại ban đêm rồi, ta phải đi đây.” Nam Tầm thừa dịp hắn không chú ý, trộm hôn một phát lên mặt hắn, còn tạo ra tiếng “chụt” cực kỳ vang dội.

“Chụt” xong, Nam Tầm như một cơn gió trèo tường rời đi. Tới vội vàng mà đi cũng vội vàng.

Trong đêm tối, Ánh Hàn duỗi tay che đi nơi vừa rồi bị Nam Tầm hôn, mắt hắn lập lòe ánh sáng lạnh, nghiến răng nghiến lợi gọi: “Nhạc Thạch!”

Hắc y nhân Nhạc Thạch “hiu” một tiếng nhảy vào cửa sổ: “Công tử, có gì phân phó?”

“Ngươi làm hộ vệ kiểu gì vậy, ả sắc phôi Tiếu Dao đến mà cũng không biết?”

Nhạc Thạch sửng sốt: “Công tử, ta có thấy, nhưng chẳng phải người nói muốn đùa với ả tiểu thư quan lại này sao ạ? Thế nên ta không ngăn cản.”

Ánh Hàn tức khắc nghẹn lời.

“Vậy... sau này ta ngăn ả ở ngoài?” Nhạc Thạch dò hỏi.

Ánh Hàn lặng đi một hồi, rồi chợt nhếch miệng cười: “Thôi, cứ để ả vào, ta muốn xem thử Tiếu đại tiểu thư rốt cuộc đang chơi trò gì.”

Nhạc Thạch: Công tử gần đây càng vui buồn thất thường.

“Vậy công tử, Nhạc Thạch cáo lui trước.”

Ánh Hàn lười nhác ngáp một cái, gọi y lại: “Ngươi đi điều tra cho ta, xem Tiếu Dao kia có phải thật như lời ả nói, có thể tự quyết định chuyện hôn sự của mình hay không.”

Nhạc Thạch buồn bực nói: “Công tử, lời phét lác của tiểu thư quan lại mà người cũng tin ạ? Lệnh từ cha nương, lời người mai mối. Hôn nhân đại sự từ trước tới nay đều do cha nương làm chủ, tự mình làm chủ chỉ có con hoang không cha không nương thôi.”

Ánh Hàn tà tà liếc gã, bỗng nói: “Nhạc Thạch này, công tử của ngươi là ta đây trưởng thành rồi, đã đến lúc phải tìm nữ nhân gả cho.”

Nhạc Thạch vừa nghe thế, hai mắt lập tức trợn tròn: “Công tử, người, không phải người nói cả đời không gả sao? Hơn nữa, thân phận người... Người là người tôn quý cơ mà!”

Ánh Hàn lười biếng nằm nghiêng trên trường kỷ, áo lót cũng không mặc đàng hoàng, lộ ra mảng lớn làn da trắng nõn nơi ngực, câu người đến cực điểm. Hắn ưu thương than: “Nhạc Thạch à, cha ngươi chết rồi, cha ta thì cũng sớm chết trong cung. Bí mật động trời hay thân phận tôn quý gì đó đều cách ta xa lắm. Hơn nữa đến chứng cứ ta còn không có, ai chịu tin ta?”

Nói đến đây, mắt hắn lộ vẻ châm chọc: “Nữ nhân ấy hả, có ai mà không tam phu tứ hầu. Năm đó cha ngươi chết, chúng ta cùng đường mạt lộ. Khi đó ta hỏi ngươi, ta nên làm hòa thượng, hay tới hoa lâu bán nghệ đây. Bản thân ta thấy không sao cả, dù sao cũng chả có lý tưởng, bởi ta căn bản không tính đến cưới gả. Là chính ngươi chọn đường thứ hai cho ta.”

Nhạc Thạch nghe xong liền nóng nảy, vội giải thích: “Ta sợ công tử đến miếu hòa thượng rồi sẽ thật sự mặc chuyện hồng trần, cho nên não ta xoắn lại mới... Nhưng ít nhất hiện tại công tử vẫn có máu có thịt, dù cho thân phận hèn mọn thì ta tin cũng chỉ là tạm thời.”

Ánh Hàn: “Ta đâu có trách ngươi, ngươi giải thích cái gì? Ta thấy hiện tại khá tốt, tuy rằng mỗi ngày đều phải đối mặt một đám nữ nhân dưa vẹo táo nứt, nhưng ít ra ta có thể cơm ngon rượu say, hơn nữa còn tự dựa vào bản thân. Về phần người khác nghĩ gì, ta thèm quản chắc!”

Nhạc Thạch kiên định nói: “Công tử thân phận tôn quý, về sau nhất định có thể nhận tổ quy tông!”

Ánh Hàn bày ra dáng vẻ không sao cả: “Nhạc Thạch à, thôi bỏ đi, từ ngày ta bước vào đây đã không còn nghĩ đến nhận tổ quy tông nữa rồi. Nơi đó sẽ không ai nhận một ca nhi lưu lạc phong trần về đâu. Cứ cho là ta phá mọi hiểm nguy quay về nhận tổ quy tông, thì với cái nơi ăn thịt người không nhả xương này, ta trông còn diễm lệ vô song như thế, sẽ rất dễ bị người tính kế.”

Nhạc Thạch:...

Công tử người đúng thật là tự tin.

“Vốn dĩ ta không tính gả là vì cảm thấy chẳng ai đi cưới một ca nhi hoa lâu làm chính phu. Song bây giờ bỗng dưng có một ả ngu ngốc nói muốn cưới ta làm chính phu, mà ả ngu ngốc này nom cũng thuận mắt. Nếu đây là sự thật, ta thấy đến Tiếu phủ ăn trực cũng không tệ.”

Nhạc Thạch im lặng, có chút gian nan nói: “Công tử có thể nghĩ như vậy cũng khá, khá tốt.”

Ánh Hàn nhướng mày, tâm trạng dường như lại trở nên không tệ lắm: “Nếu thật có thể vào Tiếu phủ, lấy bản lĩnh của ta chắc chắn có thể buộc chặt lòng Tiếu Dao, khiến ả không dám cưới một phu hầu nào nữa.”

Nhạc Thạch gật gật đầu: “Ta hiểu rồi, ngày mai ta sẽ đi kiểm chứng việc công tử giao phó.” Nói xong liền đi.

Ánh Hàn gọi giật lại lần nữa: “Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, cứ nghỉ lại nơi này của ta. Túy Hương Các có ai không biết ngươi là hộ vệ cận thân của ta đâu.”

Nhạc Thạch kiên quyết lắc đầu: “Ta là hộ vệ, cũng là ảnh vệ của công tử. Ảnh vệ thì nên ngủ trên cây hoặc nóc nhà.”

Ánh Hàn nhìn hắn bay ra ngoài từ cửa sổ, không khỏi lắc lắc đầu. Không hổ là Nhạc Thạch, người cha một tay dạy dỗ, tính cách cứng nhắc lại ngu trung.

Ánh Hàn đổ người xuống giường, nhớ đến nụ hôn trước đó của Tiếu Dao, không khỏi sờ sờ mặt mình, trong mắt lập lòe ánh sao: “Tiếu Dao ơi Tiếu Dao, nếu những gì ngươi nói là thật, ngươi có thể tự quyết định hôn sự của mình, vậy dù thế nào chăng nữa ta cũng không bỏ qua cơ hội này đâu.”

***Truyện chính chủ được đăng duy nhất tại wattpad bởi Padu_C***

Nhạc Thạch làm việc hiệu suất rất nhanh, ngay hôm sau đã tra xong sự tình. Chủ yếu còn vì chuyện đó bị Tiếu Dao và nương nàng nháo gà bay chó sủa, toàn bộ Tiếu phủ không ai không biết, không ai không hay.

“... Trong lúc này, Tiếu đại nhân không được can thiệp đời tư của Tiếu Dao, đi đâu bà ấy cũng không được tìm hiểu. Cho dù biết cũng không thể nhúng tay, bằng không sẽ phải vẽ rùa đen lên mặt, dạo quanh hoàng thành một vòng.”

Ánh Hàn nghe đến đây, phụt cười ra tiếng: “Vừa nghe đã biết ý kiến của Tiếu Dao, nàng ta mà cũng tự tin vào được hạng năm mươi đầu bảng đến vậy?”

“Công tử, không nghĩ tới những gì Tiếu Dao nói đều là thật. Hơn nữa lúc ta trà trộn vào Tiếu phủ, Tiếu Dao còn đang ở thư phòng. Toàn bộ hạ nhân Tiếu phủ đều đang bàn tán chuyện này, nói Tiếu Dao bị ca nhi nhà ai mê hoặc, vị ca nhi kia khẳng định còn xinh đẹp hơn cả Thu Song. Để xứng với vị ca nhi kia Tiếu Dao mới bắt đầu hăng hái học hành.”

Hàn tiểu yêu tinh nghe lời này, khóe miệng không khỏi cong cong, cười đến đắc ý dạt dào: “Ai có thể nghĩ đến, người mê hoặc ả ăn chơi trác táng Tiếu Dao này chính là Ánh Hàn, đầu bài Túy Hương Các ta đây?”

Nhạc Thạch nghe giọng điệu này của Ánh Hàn, ngạc nhiên không thôi.

Công tử có vẻ không bình thường cho lắm. Chả nhẽ thật sự tin lời ma chơi quỷ chước của Tiếu đại tiểu thư rồi? Có ý với nàng ta?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.