“Không xấu không xấu. Không phải là rắn sao, trước đây ta từng nuôi đấy.” Nam Tầm lập tức trả lời, cười đặc biệt chân thành.
Nam Tầm chưa từng nuôi, người từng nuôi rắn là Túy Ly Huyên.
Nghe xong lời này, Huyết Minh có chút cao hứng, lại có chút tức giận. Hắn ôm sát con người nhỏ bé trong ngực, trầm giọng dặn dò: “Cái tính động một cái là nhặt nuôi linh thú linh tinh của nàng nên sửa đi. Sau này không cho phép nuôi bất kì linh thú nào nữa, nếu không hai con chi chi thú kia là kết cục của chúng nó.”
Nam Tầm đờ mờ một tiếng trong lòng, Đại Bạch và Tiểu Bạch của nàng quả nhiên bị biến thái chết tiệt này ăn!
“Được, ta sửa. Nhưng Huyết Minh, về sau chàng cũng đừng ăn thịt sống nữa, rất không vệ sinh sạch sẽ nha.” Nam Tầm run rẩy trong lòng, vẻ mặt lại rất bình tĩnh.
Huyết Minh sửng sốt, có vẻ không nghĩ tới đối phương sẽ trả lời một câu như vậy.
Hắn cười nặng nề ra tiếng: “Nhưng thịt tươi ăn ngon, ta thích mùi vị của máu. Nếu sau này nàng không ngoan, ta liền ăn luôn nàng.”
Nam Tầm rùng mình: “Huyết Minh, đừng giỡn kiểu này được không?”
Huyết Minh thè lưỡi rắn liếm cổ nàng, phía sau lưng, còn có xương quai xanh đẹp đẽ, dùng chất giọng khàn khàn nói: “Đừng sợ, ta chỉ dọa nàng thôi. Tầm Tầm, ta không hiểu sống chung cùng nhân loại thế nào, ngày sau nàng dạy ta được không?”
Nam Tầm nghe thế, cả người sững sờ trong phút chốc, sau đó gật đầu đáp: “Ta cũng không hiểu làm sao ở chung cùng yêu thú, chàng cũng dạy ta được không?”
Huyết Minh cười nói: “Tốt.”
Người đàn ông này luôn luôn mang vẻ mặt không hề cảm xúc, một khi cười lên tựa như hàn băng vạn năm hòa tan, như vạn cây hoa mai trong một đêm nở rộ.
Trái tim Nam Tầm lỡ nhịp.
Hứ, thật là sắc đẹp hại người mà.
Từ đó, Nam Tầm được Yêu Vương tiếp đi tẩm cung, bắt đầu cuộc sống ở chung không biết xấu hổ không tiết tháo.
Tin tức này rất nhanh truyền khắp Ma Vực, nổ tung giữa đám yêu thú đã hóa hình và yêu thú chưa hóa hình.
Mấy con đại yêu vạn năm thán hồng nhan họa thủy, nhưng trước thực lực tuyệt đối của Yêu Vương, lũ yêu thú không dám ho he gì.
Ngoại trừ tám con Địa ngục Ma báo đến rước dâu và bốn tỳ nữ, không có bất kì yêu thú nào biết vị nữ tử nhân tộc này trông ra sao. Chúng nó chỉ biết Yêu Vương canh giữ người này đến gió thổi không lọt, hiện tại còn trực tiếp đem người vào tẩm cung của mình.
Đây chính là thù vinh mấy chục ngàn năm qua chưa người nào từng nào có!
Lũ yêu thú ước ao lại đố kị, nhiều hơn là ý nghĩ muốn đánh chết Nam Tầm.
Nam Tầm bế quan sống cuộc sống gia đình. Bên ngoài tẩm cung Yêu Vương có kết giới cường đại, ngoại trừ Yêu Vương, không có bất kì yêu thú có thể đi vào, an toàn cực kì.
Lúc Yêu Vương không có ở đây, Hư Không Thú thỉnh thoảng sẽ lên sóng, hồi báo tiến độ cho Nam Tầm.
Mài tới mài lui, giá trị ác niệm của Yêu Vương rốt cuộc rớt xuống 50.
“Đang làm gì?” Bên tai bỗng truyền đến giọng đàn ông nhu hòa, sau đó liền có lưỡi rắn liếm thổi vành tai Nam Tầm, sau đó quần áo vốn mỏng manh bị người đàn ông này tùy ý khẩy, cứ như vậy xoẹt xoẹt rơi xuống đất.
Nam Tầm mẹ nó muốn mắng người, không, muốn mắng rắn.
Nàng chẳng qua chỉ kiến nghị con dâm xà này đừng mỗi lần đều chấn vỡ xiêm y của nàng, kết quả con dâm xà này xác thực không chấn vỡ xiêm y của nàng nữa, nhưng lại tìm về cho nàng vài món váy lụa lỏng lẻo, hai ngón tay kéo một chút là có thể kéo rớt.
May là mỗi ngày Nam Tầm đều ru rú trong tẩm cung không ra cửa, bằng không một thân quần áo này nàng thật sự không cách nào gặp người.
Tên biến thái chết tiệt, con dâm xà chết tiệt.
Nam Tầm vỗ lui đầu hắn, rồi chuyên chú nướng thịt lợn rừng da hồng trong tay: “Đừng nghịch, đang nướng thịt cho chàng đây.”
Dám quang vinh chính đại bắc lò nướng thịt trong tẩm cung Yêu Vương, chỉ sợ tìm toàn bộ đại lục Ngân Xuyên cũng chỉ có một mình Nam Tầm.
Huyết Minh ôm eo nàng từ phía sau, bàn tay hạnh kiểm xấu vuốt ve chỗ hắn thích nhất, thấp giọng nói: “Tầm Tầm, nhưng ta đã cởi xiêm y của nàng.”
Nam Tầm trợn trắng mắt hướng lên trời: “Cởi thì cởi, toàn thân ta có chỗ nào chàng chưa nhìn qua? Tất cả đợi ta nướng chín thịt lợn này rồi nói sau.”
Huyết Minh thâm trầm nhìn chằm chằm thịt linh thú bị nướng chảy mỡ xì xì trong tay nàng: “Vậy lúc nào mới có thể nướng xong?”
Nam Tầm đến gần hít một ngụm mùi thơm: “Ngay đây.”
Thịt nướng tỏa hương thơm phức. Sau khi nướng kỹ thịt, Nam Tầm xé một chân, còn dư lại toàn bộ cho Huyết Minh. Nhìn hắn lớn miệng cắn, nàng vui vẻ hỏi: “Ăn ngon không? Có phải ngon hơn ăn thịt tươi?”
Động tác ăn thịt của Huyết Minh dừng một chút, trầm giọng nói: “Nếu ngày ngày nàng nướng thịt cho ta ăn, vậy ta có thể đáp ứng nàng, sau này không ăn thịt sống nữa.”
Nâm Tầm vui mừng mà nói: “Không sao cả, vậy mỗi ngày ta đều nướng cho chàng ăn. Có điều, không cho phép chàng bắt nạt những linh thú nhỏ bé đáng yêu kia đấy.”
Khóe miệng Huyết Minh khẽ nhếch, trầm trầm đáp một tiếng: “Tốt.”
Chờ hai người cơm nước no nê, Huyết Minh đưa ngón tay tới miệng Nam Tầm.
Nam Tầm ngay lập tức cúi đầu, một bộ thâm cừu đại hận nhìn hắn: “Ngày hôm nay có thể miễn không? Ta mới ăn thịt nướng xong, chàng liền bắt ta uống máu.”
Huyết Minh bất đắc dĩ xoa đầu nàng: “Nàng cũng biết cả Ma Vực này có bao nhiêu yêu thú muốn uống máu bổn vương đều không uống được, nàng lại làm vẻ mặt ghét bỏ này.”
Nam Tầm đương nhiên biết, hình ảnh Hồng Trù nằm bò trên đất liếm máu thật khắc sâu lòng người.
Đây là thế giới Huyền Vũ, cũng không phải thế giới tiên hiệp mà động vật thực vật tu luyện hơn một ngàn năm là có thể thành yêu. Thần thú và yêu thú nơi đây đều là linh thú*, trừ vài thần thú huyết thống cao quý và đại yêu chưa quá trăm năm có thể hóa hình người, hoặc cao thâm hơn từ nhỏ có thể hóa hình người, thì linh thú bình thường chỉ có tu vi đạt đến trình độ giống Đế giai nhân loại mới có khả năng hóa hình.
Nhưng Đế giai đâu dễ đạt thành như vậy. Nhân tộc một đời theo đuổi Thánh giai, đếm đến nay cũng có rất ít mấy người từng thành công, đạt đến Đế giai cũng không quá trăm người.
Nhân tộc như vậy, yêu thú càng như thế.
Vậy vì sao Ma Vực xuất hiện rất nhiều yêu thú hóa hình?
Tất cả vì một con đại yêu, cũng chính là con dâm xà trước mặt Nam Tầm đây.
Tứ Trảo Xích Huyết Đằng Xà là Đằng Xà biến dị nhưng yêu lực cao hơn thần thú Đằng Xà không chỉ một cấp bậc. Máu nó thừa hưởng yêu lực cường đại của nó, phàm là uống máu con Tứ Trảo Xích Huyết Đằng Xà này, tu vi đều tăng nhanh như diều gặp gió, không quá 500 năm liền có thể đạt Đế giai, mà nhân loại cũng phải tốn bốn đến năm ngàn năm, thậm chí càng lâu.
Có thể nói, toàn bộ Ma Vực, trừ mấy lão yêu thú tự mình tu luyện thành công, những yêu thú hóa hình khác tất cả nhờ dùng qua máu Yêu Vương.
Nhân tộc và thần thú muốn giết chết Yêu Vương cũng không phải không có lý do. Năng lực bá đạo như vậy thực khiến người ta kiêng kỵ.
Nam Tầm ôm ngón tay Huyết Minh, nhìn ngón tay thon dài mượt mà này, nói thầm: “Nhưng ta không thích uống máu, mùi khá tanh.”
Huyết Minh búng trán nàng: “Ngoan, uống mới có lợi cho nàng.”
Nam Tầm không thể làm gì khác hơn là cắn ngón tay hắn, mút vài lần có lệ.
Uống xong máu, Nam Tầm tính toán, lại nên áp chảo bánh nướng rồi.
Quả nhiên, lần này Huyết Minh áp chảo bánh nướng thật hăng say, chỉ là đến nửa đường, ánh mắt hắn đột nhiên sáng quắc hỏi Nam Tầm: “Tầm Tầm, ta ngày ngày cho nàng xem thân thú của ta, không biết nàng... đã chuẩn bị xong chưa?”*
*chuẩn bị xem thân thủ hoàn chỉnh đó =))
*linh thú: theo mình suy luận thì linh thú là động vật có khả năng khai linh trí hoặc đã khai linh trí, tức là có suy nghĩ như con người => linh thú là động vật có trí khôn, trong đó bao gồm thần thú- yêu thú, nhưng muốn tu luyện đến Đế giai mới hóa hình người được