Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, RED
“Anh Triệu, nam thần em cũng họ Âu đó. Anh nói xem anh ấy có quan hệ gì với họ Âu kia không?” Nam Tầm làm như lơ đãng hỏi.
Triệu Thụy vội phủ định: “Mọi người đều biết Âu Càn dốc sức đi lên từng bước từ tầng chót cho tới vị trí hiện nay. Anh ta có năng khiếu diễn xuất cho nên mới thành công nhanh đến vậy, chứ không phải vì nhà có điều kiện. Nếu như có quan hệ với họ Âu giàu số một cả nước, Âu Càn căn bản không cần khổ cực như vậy.”
Nam Tầm nhàn nhạt “ồ” một tiếng, trong lòng không khỏi cười lạnh.
Lão già Âu này đối đãi con trai của chân ái cũng được quá chứ, mang theo lắc lư khắp nơi. Ông ta có phải đã sớm quên Âu Càn mới là con trai trưởng do vợ đứng đắn của ông ta sinh ra?
“Nghe nói vợ bây giờ của Âu Thế Hào là đời hai? Vậy đôi nam nữ kia là của phu nhân trước hay phu nhân hiện tại ạ? Nếu là của hiện tại thì hai đứa con này của ông ta cũng lớn quá ha.”
Âu Thế Hào là người chưởng quản họ Âu, việc tư khó tránh bị soi mói. Nên dù biết con trai vợ hai lớn như vậy có chút mờ ám, truyền thông cũng không dám hướng chỗ xấu viết. Ngược lại đều đưa những tin như phu nhân thứ hai nhiều năm qua làm từ thiện thế nào.
Nam Tầm cảm thấy lão ba của Âu Càn thật sự là trở mặt vô tình. Vợ trước cùng ông ta “chinh chiến” nhiều năm, ông ta lại quên ngay được.
Triệu Thụy nhắc nhở: “Ngày mai không phải cho em đi hóng chuyện, em có thể để anh bớt lo chút được không?”
Nam Tầm cười cười nói “Có thể”, sau đó hỏi anh ta: “Tiệc sinh nhật này có người quen gì không? Em sợ chỉ mình ngôi sao nhỏ hạng hai như em thì xấu hổ.”
“«Giang Hồ Phong Vân» đã đóng máy, nên Thị đế Lâm Vũ Phàm và sao nữ hạng nhất Tống Giai Nguyệt cũng sẽ đi.”
Nam Tầm: “Đây mà tính người quen hả?”
Triệu Thụy lập tức lại tới một câu: “Hoàng tử piano Vân Kỳ có tính người quen không?”
Nam Tầm trợn mắt nhìn trời.
Nói kẻ thù cũng không sai đâu, fans anh ta lúc trước thiếu chút xé nát cô.
Có điều, tính thời gian thì Vân Kỳ hẳn đã gặp được Âu Tinh Đóa ma sát nảy sinh tình cảm nhỉ.
***
Tiệc sinh nhật ảnh hậu Tưởng Vân định vào 8 giờ tối.
Bắt đầu từ 6 giờ, đã có các ngôi sao kì cựu cùng với nhân tài kiệt xuất thương giới lục tục trình diện. Phái nữ đều diện lễ phục long trọng, đàn ông mặc âu phục giày da. Một người so một người càng chói mắt.
Bữa tiệc được cử hành ở một trang viên lớn của chủ nhân. Bối cảnh vô cùng long trọng, dọc đường đi lộ thiên vào bữa tiệc đều được trang trí bằng hoa tươi, trên đất là tấm thảm đỏ trải dài.
Nam Tầm đã trải qua nhiều thế giới, đặc biệt là ở thế giới thứ hai, Lệ Sâm ba ba là một thổ hào, loại trường hợp này cô cũng không bị luống cuống. Chỉ là...
Nam Tầm cúi đầu nhìn nhìn bộ lễ phục mình. Anh Triệu vì để cô hấp dẫn ánh nhìn, thật sự tốn không ít tâm tư. Chiếc váy bồng ngắn lộ vai dài đến gối này vừa nhìn đã biết hàng định chế cao cấp. Thoạt nhìn hoạt bát đáng yêu, lại vì hở vai cùng xương quai xanh mà lộ ra chút gợi cảm. Mái tóc bồng bềnh búi lên được cố định bằng vòng châu hoa thạch anh, xứng với những viên thạch anh nhỏ vụn trên váy một cách hoàn mỹ.
Lúc này Nam Tầm thoạt nhìn tựa như một công chúa nhỏ, chói mắt cực kỳ.
***
Hai bên cổng lớn của trang viên có nhóm người áo đen xếp thành hàng, đại quản gia trang viên tự mình đứng trước cửa nghênh đón khách quý.
Thời điểm Nam Tầm đến đúng lúc gặp phải một chiếc siêu xe xa hoa phiên bản dài phía trước. Chờ chiếc xe sang trọng kia dừng tại cửa trang viên, một người đàn ông mặc âu phục cao cấp màu đen từ bên trong bước ra.
Người nọ dáng người đĩnh bạt, vừa nhìn đã biết là một nhân vật lợi hại.
Dường như chú ý phía sau mình còn có khách mời nữ, anh ta cực kỳ ga lăng thả chậm bước chân, chờ khách nữ kia theo kịp.
Nam Tầm tấm tắc với Tiểu Bát: “Nhìn có vẻ là người rất có hàm dưỡng.”
Tiểu Bát dừng một chút: “Ừ, người này rất có địa vị trong giới doanh nghiệp.”
Sau khi Nam Tầm đuổi kịp, liền theo bản năng nghiêng đầu liếc người đàn ông kia, trong lòng hơi kinh ngạc.
Cô biết người này chắc chắn không phải người của làng giải trí, bởi vì khí tràng không giống nhau. Nhưng Nam Tầm không ngờ người đàn ông này trẻ tuổi như vậy, lại còn vô cùng đẹp mắt.
Hai người trước sau đưa thiệp mời và quà tặng. Đại quản gia tiếp khách xem xong, liền làm động tác mời hai người: “Mời Đan tiểu thư và Lục tiên sinh vào trong.”
Lúc đi lên thảm đỏ, người đàn ông bên cạnh đưa cánh tay về phía Nam Tầm.
Nam Tầm sửng sốt, khẽ gật đầu: “Cảm ơn.” Sau đó duỗi tay khoác lên tay anh ta.
Trường hợp khác không biết, nhưng trường hợp ngôi sao đi trên thảm đỏ, nếu sao nam gặp được một sao nữ, khẳng định là sẽ gă lăng kéo tay sao nữ đi cùng.
“Đan tiểu thư hôm nay rất đẹp.” Người đàn ông bên cạnh đột nhiên nói.
Nam Tầm ngạc nhiên: “Anh biết tôi? Anh hẳn không phải nghệ sĩ.”
Lần này đến đối phương ngạc nhiên: “Đan tiểu thư không biết tôi?”
Nam Tầm ngẩn ra: “Tôi phải biết anh sao?”
Ánh mắt đối phương vi diệu nhìn cô hồi lâu, bỗng nhiên giật giật khóe miệng, tự giới thiệu: “Tôi là Lục Thích Thiên, là CEO bất động sản Lục thị.”
Ánh mắt Nam Tầm cũng trở nên vi diệu, lập tức nói với Tiểu Bát: “Cái tên này nghe quen quen.”
Tiểu Bát cười gượng ha ha: “Chính là một trong mấy người gì gì của Âu Tinh Đóa đó. Là trùm địa ốc Lục Thích Thiên cùng cô ta tương ái tương sát N lần cuối cùng mới tu thành chính quả.”
Nam Tầm nghe xong lời này, tức khắc cảm thấy cánh tay đang kéo đối phương bị thứ gì đó đốt bỏng, hận không thể buông ngay ra.
Trai tài gái sắc, nhà trai còn là nhân vật tuổi trẻ tài cao thương giới. Hai người lập tức hấp dẫn không ít tầm mắt.
Mấy cô gái vừa thấy Lục Thích Thiên, hai mắt đều dời không nổi. Trong giới thượng lưu, người đàn ông vừa quyền thế nhiều tiền lại đẹp trai như vậy, người này xem như lọt top ba.
Mà phái nam khi nhìn đến công chúa nhỏ Nam Tầm, trong mắt cũng không khỏi xẹt qua tia choáng ngợp.
Theo lý thuyết, sao nữ và các vị thiên kim xinh đẹp ở đây nhiều vô kể, nhưng người trước mắt này lại đẹp một cách độc đáo. Chính là cái loại có thể dễ dàng khiến người ta phải sáng mắt.
Có lẽ là khí chất của cô không giống người thường, bình tĩnh lại tự nhiên hào phóng, không thua bất kỳ một thế gia danh viện nào.
Nam Tầm cảm giác được những ánh mắt trần trụi bắn lại đây. Chờ đến đầu thảm đỏ rồi, cô vội vàng thu tay lại, khách sáo gật nhẹ đầu với đối phương: “Cảm ơn Lục tiên sinh đã đi cùng một đường.”
Nói xong lời này, Nam Tầm lập tức xoay người rời đi.
Lục Thích Thiên nhìn bóng lưng cô dần đi xa, đột nhiên cười khẽ một tiếng: “Cô bé đáng yêu.”
Ánh mắt anh ta như có như không lướt qua người Nam Tầm, trong mắt không khỏi nổi lên chút hứng thú.
Người khác nghe tên anh ta đều ước gì được đến gần, cô lại chạy còn nhanh hơn ai hết.
Quả nhiên chỉ chốc lát sau, mấy “mỹ nhân rắn rết” đã quấn tới.
Lục Thích Thiên đứng giữa bầy mỹ nhân, khóe miệng ngậm cười, ánh mắt lại cực kỳ lạnh nhạt.
***
Nam Tầm tìm một góc ngồi xuống, cầm rượu đỏ trên bàn buffet uống vài ngụm, lòng còn sợ hãi nói: “Mẹ nó, ta chỉ cần nhớ tới ngươi nói Lục Thích Thiên cùng người phụ nữ khác “lăn lộn” ngay trước mặt Âu Tinh Đóa là cả người không khỏe, mà vừa rồi ta còn kéo hắn!”
Tiểu Bát “khụ” một tiếng: “Đàn ông mà, còn là cái loại địa vị cao nữa, thích dùng mấy biện pháp thô bạo dạy dỗ phụ nữ.”
Nam Tầm:...