Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, RED, tranthayday
Nam Tầm tiến vào không gian sao trời của Tiểu Bát, một người một thú đến giờ lòng còn sợ hãi.
Tiểu Bát đi loanh quanh tại chỗ, tru lên: “Cmn quá sức tưởng tượng, tên tâm thần Cung Mặc Nhiễm lại dám khóa nguyên thần ngươi vào cơ thể kia. Đờ mờ, may là bổn bảo bảo còn có chút tài năng, bằng không ngươi xong đời rồi, ngươi sẽ bị vây trong một cỗ thi thể không đi được!”
Tiểu Bát tiếp tục nhớ lại luyên thuyên: “Ngươi nói xem một thế giới trung cấp mà thôi, đại Boss này có phải quá nghịch thiên rồi không? Gia vậy mà phải mất hết năm ngày mới phá được cái trận quỷ quái đó để rút linh hồn ngươi. Thật ra gia cũng lợi hại lắm đấy, chẳng qua là gia phải thi pháp trong không gian nên thần lực có suy giảm hơi nhiều chút thôi. Nếu gia ra ngoài thì chỉ cần một giây là có thể mang ngươi đi...”
Nam Tầm day trán, mệt mỏi nói: “Tiểu Bát này, ngươi có thể yên lặng một lúc không? Chỉ một lát thôi, ta đau đầu quá.”
Tiểu Bát “ồ” một tiếng, thân hình cao lớn rốt cuộc không đảo quanh nữa, biến thành một bức tượng thú đứng bên Nam Tầm không nhúc nhích.
Một lát sau, nó nhịn không được dùng chiếc đuôi xinh đẹp phất qua vai cô, ôn nhu hỏi: “Thân ái, ngươi làm sao vậy?” Dừng một chút, nó nói thầm ra tiếng: “Đại Boss thế giới này kỳ thật rất gian xảo, còn biết chơi lòng dạ hẹp hòi nữa. Cho nên sau khi ngươi đi, hắn khẳng định sẽ sống rất tốt, ngươi cứ yên tâm.”
Nam Tầm thấp giọng trả lời: “Không có gì, chỉ là nhập vai quá sâu. Đợi một lát là tốt rồi.”
Ánh mắt Tiểu Bát đảo quanh, cười hì hì nói: “Thân ái, thế giới sau ngươi nhất định sẽ thích á. Tuyệt đối là một thế giới để ngươi bùng nổ tài năng!”
Nam Tầm cũng không hỏi Tiểu Bát rốt cuộc là thế giới gì, chỉ gật đầu: “Vậy đi thôi. Ở trong không gian một ngày bằng mấy tháng bên ngoài, chúng ta đừng lãng phí thời gian.”
“Được thôi!” Tiểu Bát cao hứng lên tiếng.
Ngay sau đó, linh hồn Nam Tầm vặn vẹo một trận, trong chớp mắt liền rời khỏi không gian.
Còn chưa hoàn toàn mở mắt, Nam Tầm đã cảm nhận được cơn đau đớn từ cổ tay. Cô nghe được tiếng chất lỏng nhỏ giọt “tí tách.”
Ý thức chậm rãi trở về, Nam Tầm hốt hoảng nhìn cổ tay mình.
Trên cổ tay có một vết dao cắt còn mới, máu đang không ngừng chảy ra ngoài. Nam Tầm sợ tới mức hét toáng lên, vội vàng tìm đồ băng bó cầm máu cho bản thân.
“Đờ mờ Tiểu Bát, ngươi sao lại để ta vừa đến đã suýt ngỏm củ tỏi rồi? Trước kia có vô dụng hơn nữa thì cũng đến ba ngày trước khi chết, lần này lại ngay ngày chết!”
Tiểu Bát lập tức cho cô một viên thuốc bổ máu: “Ây da, gia cũng không thể điều khiển được thời gian chính xác nha. Dù sao có gia ở đây, tới muộn nữa ngươi cũng không chết được, yên tâm.”
Nam Tầm cảm thấy vẫn nên đi bệnh viện tìm bác sĩ băng bó. Trước đó cô chỉnh lý lại một hồi ký ức của thân thể này, sau khi nhớ tới gì đó, đột nhiên nhìn về máy tính để bàn đối diện mình.
Đờ mờ mờ mờ!
Phát sóng trực tiếp?
“Tiểu Bát, ngươi lăn ra đây ngay!!” Nam Tầm gầm lên giận dữ trong đầu.
Nam Tầm xông tới như bay, chỉ liếc mắt một cái đã thấy được vô số bình luận trên giao diện trò chuyện trực tiếp.
“Trời ạ, Kim Mao tỷ lại dám phát sóng trực tiếp tự sát kìa aaa, dọa khóc tau ——”
“Giả thôi, làm gì có ai ngu đi tự sát thật chứ?”
“Là thật đó! Vừa rồi mầy không thấy à? Bả lấy dao gọt trái cây cắt cổ tay, máu vẫn không ngừng chảy xuống từng giọt. Thật đáng sợ a a a...”
“Bệnh tâm thần, chỉ vì nổi tiếng mà đến mạng cũng không cần, loại người coi rẻ sinh mệnh này ta khinh thường nhất. Chết cũng đáng đời...”
“Chúng ta có cần mau đi báo cảnh sát không?”
“Ý? Kim Mao tỷ còn sống? Mấy người xem bả đang đi tới kìa...”
Nam Tầm lập tức tắt cửa sổ livestream, mệt mỏi trợn trắng mắt.
Cô đi soi gương, thấy trong đó một khuôn mặt vô cùng xa lạ được trang điểm cầu kì. Mắt vẽ kiểu khói chẳng ra khói thâm xì; môi thì tô son đỏ chót; trên mặt cũng trát một lớp phấn dày cộm trắng bệch như ma; mái tóc dài nhuộm thành màu vàng óng lóe đến độ mắt cô sắp mù; vành tai thì đeo hai cái khuyên tròn to ghê gớm...
Chậc, tạo hình đúng là có một không hai!
Nam Tầm lấy từ trong tủ ra một cái khẩu trang đeo lên, rồi vội vàng chạy đến bệnh viện gần đây nhất.
Bác sĩ thấy miệng vết thương của cô, vừa nhanh chóng khâu vết thương còn vừa dùng một đống lời hay ý đẹp khuyên bảo blah blah, kêu cô đừng phí hoài bản thân mình.
“Cảm tạ đại phu, hiện tại ta đã nghĩ thông suốt rồi.” Nam Tầm nói.
Bác sĩ sửng sốt, thấy có hơi buồn cười.
Đại phu? Mọi người đều gọi bà là bác sĩ hoặc chủ nhiệm, đây quả thật là lần đầu tiên nghe người khác gọi là “đại phu“.
Nam Tầm trở lại căn phòng công chúa của mình, quăng mình vùi vào chiếc giường mềm mại.
Chung cư này thoạt nhìn thật không tồi, đáng tiếc chỉ là thuê.
Thế giới mà cô xuyên đến bây giờ có Internet vô cùng phát triển. Cho dù là ai cũng có thể dùng livestream làm công cụ để kiếm chút tiền, chỉ cần có người nguyện ý thưởng*.
[*Chú thích: Streamer của Trung Quốc tham gia mạng xã hội, thu hút fan càng nhiều được chú ý sẽ được fan tặng tiền lì xì (thưởng) và đặc biệt đối tượng tặng thưởng là đại gia.]
Ở trong cái vòng này, nguyên chủ Đan Thuỷ cô xuyên đến kể ra cũng có chút danh tiếng.
Đan Thủy nhờ quả đầu vàng kim mà nổi tiếng, được fan gọi là Kim Mao tỷ*. Thật ra cô ấy chỉ mới hai mươi tuổi, nhưng vì phong cách trang điểm già dặn nên luôn bị nhầm tưởng là một phụ nữ ba mươi tuổi đã kết hôn.
[*Kim Mao tỷ: chị Lông Vàng:“>]
Đan Thủy là một cô bé vô cùng tự ti. Thành tích học tập của cô bé không tốt, nên chỉ học trung cấp nghề ngành mỹ thuật. Tuy nhiên mấy năm đi học, Đan Thủy cũng chẳng hề đặt tâm vào việc học. Bởi bọn con gái nơi đó thích đua đòi, lại luôn có người khen cô xinh đẹp hoàn toàn có thể đi làm minh tinh.
Một người nói, Đan Thủy có lẽ sẽ không cho là thật, nhưng nhiều người nói, tự nhiên cô cũng sẽ có suy nghĩ này. Nhưng mà cô nàng chưa từng học qua diễn kịch cũng chưa từng học ca hát nhảy múa, cái gì cũng không biết. Chỉ dựa vào một khuôn mặt xinh xắn đã mơ mộng làm siêu sao.
Chờ đến khi cô rốt cuộc tỉnh ngộ thì cũng đã muộn. Cái nên học thì không học được, ngược lại còn bị lây nhiễm không ít thói hư tật xấu, ví dụ như thích hư vinh còn sĩ diện.
Rõ ràng là sống không tốt, cô lại không dám nói với ba mẹ ở nông thôn, sợ họ lo lắng. Sau lại vì kiếm tiền mà bước lên con đường hiện tượng mạng một đi không trở lại. Gu thẩm mỹ của cô nàng cũng vô cùng khác người, trang điểm cho bản thân thành phụ nữ có chồng thì thôi tạm chưa bàn tới, nhưng bởi vì cái tật nghĩ sao nói vậy nên còn đắc tội không ít người.
Đan Thủy đã cảm thấy chán nản với cuộc sống hiện tại, thậm chí gần như tuyệt vọng. Cô mỗi ngày xem đi xem lại những tác phẩm truyền hình, điện ảnh của nam thần, điên cuồng say đắm ngắm khuôn mặt tuấn mỹ không tỳ vết kia, mới có thể gắng gượng chịu được đến ngày hôm nay.
Hôm nay thật ra Đan Thủy không muốn tự sát, chẳng qua là cô quá khát vọng được nổi tiếng. Cô muốn đến gần nam thần thêm một chút nên mới dùng đến cả cách ngu xuẩn như vậy. Nhưng mà cô lại không khống chế được lực tay, cuối cùng toi mạng thật.
Tiểu Bát nói: “Chấp niệm của Đan Thủy quá sâu. Từ trước đến nay ta chưa từng thấy con gái nhà ai lại giống như biến thái đi theo dõi một người đàn ông như thế. Chậc, trong máy tính của cô nàng này toàn là phim, họa báo của thần tượng. Bảo cô nàng đi liếm chân nam thần, đoán chừng cô nàng sẽ mừng đến mấy ngày đều ngủ không yên đấy.”
Nam Tầm:...
“Tiểu Bát này, ngươi để ta đi độ hóa đại Boss biến thái giá trị ác niệm 100 thì thôi đi, đã vậy lần này ngươi còn biến ta thành một tiểu biến thái!”
Tiểu Bát “khà khà” hai tiếng: “Nhưng mà gia cho ngươi một gương mặt hết sức cao cấp nha, thật ra Đan Thủy rất rất xinh đẹp đó.”
Nam Tầm không để ý tới nó nữa, mở folder được mã hóa trong máy tính, tuỳ tiện click vào một cái video gọi là “Mỹ nam đi tắm“.
Mặt nước phủ đầy lá phong nổi từng gợn sóng nhỏ lăn tăn, chợt một khắc, một người đàn ông tóc dài để trần nửa trên hiện rõ cơ bụng tám múi xinh đẹp, bất ngờ khoát tay rẽ nước xuất hiện. Anh ta đưa tay hất ngược tóc, lộ ra vầng trán cao rộng cùng khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết.
Người đàn ông đột nhiên dịch tầm mắt nhìn về phía camera, mắt dài khẽ nheo lại, môi mỏng hơi cong lên cười vô cùng tà mị.
“Bùm” một tiếng.
Trái tim Nam Tầm chợt thót lại, bỗng chảy xuống hai hàng máu mũi.