Edit: PaduC/ Beta: Mạn Châu Sa
Nam Tầm cũng không phải không tim không phổi như Tiểu Bát tưởng, trên thực tế cô vẫn luôn lo lắng cho A Mãng.
Không biết A Mãng ở bộ lạc của hắn có được ăn no mặc ấm hay không?
Những bộ lạc khác cũng không có khí vận tử Sơ Tuyết, liệu bọn họ có thể sống được qua mùa đông giá rét hay không?
Đồ ăn của họ có đủ để qua mùa đông hay không?
Ngày hôm nay A Ngu lại dùng bẫy rập mình bố trí thành công bắt được hai con heo lớn, hắn càng ngày càng có uy vọng trong bộ lạc. Mà Sơ Tuyết cũng bởi vì các loại phát minh và khám phá của mình được các tộc nhân kính yêu ủng hộ.
Còn Nam Tầm thì sao, con gái tộc trưởng như cô trừ có cái danh hiệu dũng mãnh, thật sự không hề có cảm giác tồn tại nào.
Mùa hè đã đến cuối, lá cây trong rừng rậm chẳng mấy chốc sẽ ngả vàng, cảm giác căng thẳng vừa bắt đầu trong bộ lạc đã hòa hoãn xuống, các tộc nhân cũng không sốt ruột như năm ngoái nữa, mỗi người đều tràn đầy tự tin với mùa đông sắp tới.
Lá cây ngả vàng có nghĩa là ngày giao dịch lấy vật đổi vật giữa các bộ lạc xung quanh sắp bắt đầu. Tộc trưởng già rồi không muốn đi lại nhiều nên lần này lão không định tự mình đi mà phái A Ngu, A Thạch và mấy dũng sĩ đắc lực đi đại diện cho bộ lạc họ.
“A đạt, a huynh, con cũng muốn đi.” Nam Tầm nói.
Vẻ mặt A Thạch không tán thành: “Một cô gái như em đi làm cái gì, chỉ có phụ nữ bị đổi chác mới có thể bị đàn ông mang đi núi A Lạp.”
Lúc này, Sơ Tuyết đứng ra, địa vị của cô bây giờ trong bộ lạc làm đám đàn ông thấy cũng sẽ nhượng bộ ba phần.
Sơ Tuyết nói: “A Thạch, A Ngu, tôi cũng muốn đi xem xem. Lần này chúng ta mang theo đồ gốm, muối ăn, còn có đồ bằng trúc đi trao đổi. Nhưng những thứ này bọn họ cũng chưa từng thấy, tôi sợ mấy người các anh ăn nói vụng về không nói được ưu điểm của chúng, cho nên tôi phải đi.”
Cuối cùng, A Thạch và A Ngu bàn bạc với nhau, quyết định mang theo cả Sơ Tuyết và A Khê.
Sơ Tuyết là cần thiết, còn A Khê là nhân tiện. Bọn họ đi qua đi lại lần này cũng phải phí hết gần một tháng, hai cô gái làm bạn với nhau cũng tốt.
Đoàn người gồm tám người đàn ông cao to vạm vỡ và hai người phụ nữ, mang theo đồ gốm, muối ăn, cùng các loại rổ sọt đi tới bộ lạc A Lạp Sơn.
Đó là bộ lạc lớn nhất quanh đây, có khoảng ba đến bốn trăm miệng ăn, địa điểm trao đổi hằng năm liền định ở nơi đó. Sau đó mấy bộ lạc to to nhỏ nhỏ xung quanh sẽ mang theo đồ mình muốn trao đổi đến tụ họp.
Nhóm người Nam Tầm đi ròng rã mười hai ngày mới đến.
Người của bộ lạc A Lạp Sơn rất hào phóng nhiệt tình, còn chuẩn bị chỗ nghỉ chân cho đại diện mấy bộ lạc khác.
Thời điểm bọn họ đến, ở đó đã có bảy, tám bộ lạc khác đến trước, trong đó có vài bộ lạc đã trao đổi xong, chuẩn bị ở lại một hai ngày liền rời đi.
Nam Tầm nhìn xung quanh, gần như nhìn kỹ từng người đàn ông một.
Cô không thấy A Mãng, A Mãng không có tới.
Trong lòng Nam Tầm dâng lên cảm giác thất vọng nồng đậm.
Tiểu Bát cười khà khà: “Vừa nãy ngươi không ngừng nhìn chằm chằm đám đàn ông kia, người ta còn tưởng ngươi có ý với bọn họ đấy. Nhìn, mau nhìn, có thằng nhóc bộ lạc kia mắt đều dính trên người ngươi, hắn tuyệt bức cho là ngươi bị dùng để giao dịch!”
Mục đích của mấy người A Ngu là dùng đồ gốm muối ăn còn có đồ trúc để đổi phụ nữ. Phụ nữ ở núi A Lạp là nhiều nhất, một người đàn ông trung bình có thể được phân đến hai, ba người phụ nữ.
Đồ gốm và mấy món đồ bằng trúc kì quái rất nhanh đã thu hút hứng thú của mấy người ở bộ lạc khác, nhưng muối ăn lại không ai hỏi thăm. Nam Tầm hiểu, dù sao bọn họ chưa chính miệng nếm được thịt nướng có muối ăn ngon đến cỡ nào.
Giữa khoảng thời gian đó, thằng nhãi Tiểu Bát nói quả nhiên mang theo rất nhiều đồ ăn đến để đổi Nam Tầm.
Sắc mặt A Thạch rất khó coi, suýt chút nữa lao tới đánh người.
A Ngu nói hai từ đơn giản rõ ràng: không bán. Sau đó thằng nhãi kia liền ôm vẻ mặt tiếc hận rời đi.
Nam Tầm:...
Quan ngoại giao Sơ Tuyết làm việc không tồi, rất mau đã đổi xong đồ gốm muối ăn và đồ tre mang đến, đổi về hai cô gái.
Ngay lúc cuộc giao dịch tiến hành được một nửa, người canh gác ngoài bộ lạc A Lạp Sơn đột nhiên chạy vào vội vã, vẻ mặt hoảng loạn hô lên: “Tộc trưởng không ổn! Tộc ăn thịt người đến!”
Lời này vừa cất lên, vẻ mặt đám người mấy bộ lạc ở đây đều biến sắc.
Tộc ăn thịt người cũng là bộ lạc gần đây. Bộ lạc này tuy chỉ có chừng trăm đầu người, nhưng mỗi người bọn họ tính cách đều tàn bạo, thích ăn thịt tươi, còn thích ăn tộc nhân của chính mình!
Nghe đồn đã từng có một bộ lạc nhỏ xảy ra xích mích với Tộc ăn thịt người, sau đó cả tộc từ trên xuống dưới mấy chục mạng toàn bộ đều bị Tộc ăn thịt người giết chết, trừ bỏ phụ nữ, đến cả đứa trẻ cũng không tha, tất cả đều giết, sau đó chém thành mấy khúc nướng lên ăn.
Nghe nói như thế Nam Tầm thiếu chút nữa rơi nước mắt.
Thật hung tàn, tại sao thế giới tốt đẹp như thế này lại tồn tại một bộ lạc tàn bạo đến vậy?
Tất cả mọi người đều căng chặt thần kinh nhìn phía trước.
Nghe nói Tộc ăn thịt người vừa chọn tộc trưởng mới, không biết tộc trưởng mới này có càng hung ác tàn bạo hay không.
Nếu Tộc ăn thịt người muốn khai chiến, bọn họ sẽ kết hợp mấy bộ lạc to to nhỏ nhỏ xung quanh cùng xông lên diệt trừ bộ lạc hung tàn này!
Xa xa, có tầm gần ba mươi người đàn ông to lớn cầm theo cây giáo dài đang đi về bên này.
Loại giáo dài này không phải đơn giản là cây gậy gỗ vót nhọn, mọi người để ý đầu gậy gỗ còn buộc đầu giáo bằng đá được mài nhọn, trông vô cùng sắc bén.
Đám đàn ông các bộ lạc khác không phải không nghĩ tới chuyện buộc dao đá vào đầu gậy gỗ. Nhưng dù sao đá quá nặng, cầm lâu rồi cánh tay sẽ nhức mỏi, chớ nói chi là nhấc loại giáo dài này đi săn mồi, như vậy sẽ làm ảnh hưởng tốc độ đi săn của họ.
Thế nhưng tộc ăn thịt người lại làm được, chân tay bọn họ còn mạnh mẽ hơn người bình thường, nghe nói mỗi người bọn họ đều có thể nhấc một con lợn nặng hơn hai trăm cân, tốc độ chạy của họ cũng nhanh hơn người bình thường rất nhiều.
Người đàn ông cầm đầu trông có vẻ còn rất trẻ, cơ bắp của hắn khỏe mạnh rắn chắc, mái tóc đen được xử lý gọn gàng, chứ không lù xù giống tổ chim như mấy dã nhân khác.
Dưới thân người đàn ông quấn cái khố bằng da của loài mãnh thú khó săn nhất -- da vằn của loài hổ răng kiếm lớn. Cây giáo dài có một đầu bằng đá cồng kềnh nhưng vô cùng sắc nhọn bị hắn cầm trong tay một cách dễ dàng.
Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, đôi mắt đen kịt mà sắc bén hơi nheo lại, làm cho người ta có cảm giác hết sức nguy hiểm.
Nam Tầm theo mọi người cùng nhìn về phía Tộc ăn thịt người, thiếu chút nữa rớt cả cằm.
Người đàn ông này mẹ nó đúng là A Mãng a a a!
Đờ mờ đờ mờ, cô sợ quá!
A Mãng là người của Tộc ăn thịt người? Còn mẹ nó lại là tộc trưởng mới?
Không trách được Nam Tầm chưa từng liên hệ A Mãng và Tộc ăn thịt người. Thực sự là miêu tả của các tộc nhân về Tộc ăn thịt người quá khoa trương, cái gì mà Tộc ăn thịt người đều trông xấu cực kỳ, làn da đen nùng như màn đêm, cơ bắp gồng lên như tòa núi nhỏ.
Nghe được miêu tả như vậy, cô có thể liên tưởng hai người với nhau mới là lạ.
Đôi mắt sắc bén của A Mãng quét qua đám người, đảo qua người Nam Tầm, lập tức dừng lại rõ ràng, sau đó trở nên vô cùng nóng bỏng. Đôi mắt kia tựa như một móc câu vô hình, không ngừng kéo Nam Tầm đến trên người hắn.