*Lời bài hát “Ngứa”
Edit: tranthayday/ Beta: PaduC
“Chúng ta chỉ lấy hai ba viên đá là đủ dùng rồi.” Nam Tầm nói xong liền nhặt gần hết đá đánh lửa trong sọt dưới ánh mắt tiếc nuối của A Mãng, thay vào đó bằng muối thạch.
Hai người trở lại ngôi nhà trên cây lúc sắc trời đã sẩm tối, A Mãng gấp không chờ nổi lấy đá đánh lửa ra đất bắt đầu thử nghiệm.
Hắn gom cỏ khô cùng mấy cành cây chất thành đống nhỏ, rồi lấy hai viên đá đánh lửa hướng chỗ đó đánh quẹt vài lần.
Quả nhiên, đống cỏ và vụn gỗ lập tức bén lửa, điều này làm hắn vui sướng không thôi.
Nam Tầm ngồi bên cạnh chống cằm nhìn hắn, thấy hắn như vậy thì không khỏi bật cười: “Thật là, giống y như trẻ con.”
Lá cây trong rừng ngả vàng thực nhanh, nhưng còn chưa kịp tự khô héo hết thì trận tuyết đầu mùa đã tới.
Sau trận tuyết này, nhiệt độ giảm xuống nhanh chóng, nhiều loài động vật cũng tiến vào thời kỳ ngủ đông.
Một ngày trước khi trận tuyết đến, A Mãng vừa khéo bắt được một con báo hoa, con báo này nếu đứng thẳng lên chắc hẳn phải cao bằng Nam Tầm. Tuy rằng Nam Tầm đã có áo da hổ cho mùa đông, nhưng A Mãng vẫn đưa tấm da báo cho cô. Nam Tầm thích muốn chết, dùng nó làm một bộ quần áo ở nhà.
Phần bụng thì khâu lại, từ dưới mông thì cắt rời thành quần, chỗ chân tay cần nới rộng một chút. Đặc biệt là phần hai chân, Nam Tầm lấy thêm miếng da thú trường nhung khác nối vào mỗi bên ống quần.
Đến khi Nam Tầm mặc bộ đồ da báo hoa ở nhà lên người, lại đội thêm mũ, ánh mắt A Mãng nhìn cô lập tức thay đổi.
“A Khê, em thật sự biến thành báo hoang nhỏ!” Ánh mắt A Mãng dính chặt trên người cô không thể dời đi nổi.
Không nghĩ tới mặc tấm da thú lại có thể khiến đối phương động dục - Nam Tầm:...
Tuyết vẫn rơi trắng xóa ngoài hang đá, còn trong hang, con hổ lưu manh hấp tấp kéo hai chân báo hoang nhỏ ra từ trong da thú, bộ quần áo ở nhà xinh đẹp bị vén lên trên bụng, sau đó hắn liền đè báo hoang nhỏ mà bắt đầu các loại tư thế áp chảo bánh nướng.
Trong hang động to lớn thoáng đãng, không khí đang không ngừng nóng lên, âm thanh vỡ vụn vang lên thành nhịp như bài hát.
Trận tuyết lớn này đổ xuống ước chừng cả một ngày, mãi đến khi trời sắp tối, tuyết mới dần dần nhỏ đi.
A Mãng và Nam Tầm cầm chổi quét sạch tuyết ở nhà trên cây cùng cầu treo phía trước, tiếp đó dọn dẹp mảnh đất trống bên dưới đại thụ và sườn đồi.
Dưới chân đồi có một cái bếp nhỏ được A Mãng xây từ đá và đất sét. Lúc tuyết rơi, A Mãng dùng cỏ khô che kín bếp để bảo đảm nó không bị tuyết làm ướt. Đến khi muốn dùng, A Mãng sẽ bỏ hết đống cỏ có tuyết đọng đó ra.
Nam Tầm đi vào phòng chứa củi lấy củi đốt, A Mãng thuần thục dùng đá đánh quẹt, rất nhanh đã nhóm được lửa.
Thịt thú được A Mãng dùng dao đá chặt thành mấy miếng ném hết vào nồi to làm từ vỏ quả hạch nấu lên. Nam Tầm còn bỏ thêm vào nước dùng chút rau dại khô mà mình làm, như vậy canh nấu ra sẽ ngon vô cùng.
Thịt của thú hoang tương đối dai, phải ninh ít nhất một giờ, Nam Tầm đợi không kịp liền vùi hai củ khoai lang vào bếp nhỏ.
Đợi khi nướng gần chín, Nam Tầm ghé trên lưng A Mãng, cười khanh khách nói: “A Mãng, khoai lang của em sắp được rồi, anh bóc vỏ đút cho em được không?”
A Mãng nhướng mày, một lời vạch trần suy nghĩ của cô: “A Khê, thực ra em chỉ không muốn bị bẩn tay thôi đúng không?”
“Không phải, em chỉ sợ nóng thôi mà. Da người ta nõn nà mịn màng thế này, sao có thể so với da dày thịt béo như anh được.” Nam Tầm lầm bầm nói.
A Mãng hơi cong khóe miệng, cũng không nhiều lời mà trực tiếp dùng que củi đào khoai lang, bóc vỏ rồi đưa tới bên miệng Nam Tầm, đút cho cô từng miếng từng miếng một.
Nam Tầm đang ăn hăng say, trong đầu đột nhiên xuất hiện tiếng kêu khoa trương đầy ngạc nhiên của Tiểu Bát: “Ôi, trời ạ! Vừa mở mắt đã nhìn thấy cảnh ngấy ngẩm như vậy, kỳ nghỉ lần này của ngươi có vẻ không tệ lắm đâu.”
Nam Tầm khẽ run rẩy khóe miệng: “Ngươi có thể thông báo trước mỗi lần chuẩn bị xuất hiện không vậy?”
Tiểu Bát không thành ý mà “Ừ” một tiếng.
Nhưng giây tiếp theo Tiểu Bát bỗng phấn chấn, cũng không biết đã phát hiện việc vui gì khiến nó sung sướng.
“Thân ái, nghỉ phép vui vẻ nhé. Có việc thì gọi gia ba tiếng, gia đi ngủ một lát.”
Nam Tầm: “Hóa ra trước đó không phải ngươi đang ngủ?”
Tiểu Bát rít gào: “Lúc trước là gia bế quan tu luyện, tu luyện! Đấy là việc cần hết sức tập chung đó!”
Nam Tầm uể oải “ừ” một tiếng.
Tiểu Bát:...
Không có Tiểu Bát rình coi, Nam Tầm tiếp tục không biết xấu hổ mà cùng A Mãng dính ngấy.
Tuy rằng mỗi ngày đều có đủ thịt ăn, A Mãng cũng thường đi săn bắt thêm một ít đồ ăn tươi mới, nhưng Nam Tầm vẫn muốn ăn thứ khác, vì thế cô nhờ A Mãng đan giúp một cái lưới đánh cá.
Hai người cẩn thận đi từ từ ra giữa dòng sông băng nhỏ, A Mãng dùng rìu đá bổ một hố lớn trên mặt băng, sau đó Nam Tầm buông lưới đánh cá xuống cái hố đó.
“A Khê, cá sông này không ngon đâu, anh và người trong tộc đã sớm thử qua, chúng nó rất nhiều xương, ăn vào rất dễ bị hóc ở cổ họng.” A Mãng nhắc nhở. Tuy Nam Tầm muốn làm gì, hắn cũng sẽ không hỏi nhiều thêm một câu, nhưng cá ở đây quả thật không thể ăn nha.
Nam Tầm cười mỉm nói: “Nếu xương quá nhiều, chúng ta có thể chỉ ăn đầu cá. Đầu cá sẽ không có xương, không những thế ăn vào còn bổ não đấy.”
Nam Tầm phát hiện ở thời tối cổ này, lúc mọi người ăn bất kỳ loại động vật nào đều sẽ không ăn đầu, ngay cả đầu con lợn cũng vứt đi. Đây có lẽ là một tập tục nào đó.
Nhưng khi A Mãng nghe được cô nói muốn ăn đầu cá thì cũng chưa nói gì, chỉ có ánh mắt nhìn về phía của cô tràn đầy cưng chiều: “Được rồi, A Khê muốn như thế nào cũng được.”
Chỉ chốc lát sau, Nam Tầm thu lưới, vậy mà cô thực sự đã bắt được hai con cá lớn.
Nam Tầm dùng dao cạo vẩy cá, bỏ phần nội tạng, một con mang đi nướng, một con đem nấu canh.
Cá được nướng cháy vàng rụm, mùi thơm nức mũi khiến Nam Tầm thiếu chút nữa chảy nước miếng.
Nhưng mà, chờ đến khi Nam Tầm cắn thử một miếng, ngay tức khắc phun “phì phì” ra đất.
“Ha ha ha......” A Mãng không nhịn được cười to: “A Khê, tôi đã bảo em thứ đó rất khó ăn mà, nhưng em lại cứ muốn thử cơ.”
Nam Tầm liếc xéo hắn: “Vậy nên A Mãng, anh chỉ chờ để cười nhạo em sao?”
Tuy phần thân quả thực rất nhiều xương không thể ăn được, nhưng Nam Tầm vẫn thử đầu cá, cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm. Cô bảo A Mãng nếm thử một chút, A Mãng từ chối.
Nam Tầm chợt nổi lên ý xấu, càng muốn ép hắn ăn, cuối cùng A Mãng nhượng bộ cố cắn một miếng cho xong, sau đó ánh mắt hắn lại bỗng trở nên sáng bừng.
Dường như có một cảnh cửa thế giới mới đang mở ra trước mắt A Mãng.
Khoảng thời gian sau, A Mãng ăn thử tất cả mọi loại đầu dã thú, làm Nam Tầm buồn nôn muốn ói ra, đành nhất quyết yêu cầu A Mãng chỉ được ăn đầu cá, không được ăn những loại khác.
Vẻ tiếc hận trên mặt A Mãng làm cho Nam Tầm tiếp thu sâu sắc đạo lý “tự làm bậy không thể sống“.
Thời tiết lạnh giá, Nam Tầm chán đến chết nằm trong hang động. Lúc mùa hè cô còn có thể đi ra ngoài hái chút trái cây rau dại gì đó, nhưng tới mùa đông, chuyện cô có thể làm quá ít.
Nam Tầm vốn định ngồi ở trong hang may quần áo, nhưng từ khi A Mãng phát hiện ra tay cô bị cốt châm* đâm chảy máu thì về sau cũng không cho cô động tới cốt châm nữa.
[*Cốt châm: cây kim làm bằng xương động vật]
Ở thời tối cổ này, đàn ông sẵn lòng cầm kim may quần áo, có lẽ chỉ có một mình A Mãng quý hiếm mà thôi.
Nam Tầm ngồi bên cạnh chỉ huy, A Mãng dựa theo lời cô miêu tả làm ra các loại sản phẩm như bao tay, mũ đội, khăn quàng cổ. Tay nghề vô cùng tốt đến độ có thể lập tức “tốt nghiệp“.
Tiểu Bát ngáp một cái, khinh thường nói: “Ngươi quá lười, ngay cả công việc của phụ nữ bây cũng đẩy cho dã nhân này làm.”
Nam Tầm: “Là do đàn ông của ta không nỡ cho ta làm, ta cũng đành chịu chứ sao ~”
Tiểu Bát: “Giọng điệu của ngươi nghe rất nhộn nhạo đấy.”
Nam Tầm lập tức hát lên, nhộn nhạo cho nó xem: “Tới nha, tạo tác nha ~ Có biết bao phong cảnh trên đời.”*
[*Lời bài hát “Ngứa”-Hoàng Linh
Tham khảo bản dịch của Dạ Yết - Youtube]
Tiểu Bát:....
Mẹ nó, đây là bài hát của nó cơ mà!
________
*Thông báo ╰(*”︶”*)╯
Thế giới này kết thúc ở chương 227
còn 7 chương nữa là hết ợ ~~~