Edit: Bánh Bao/ Beta: Padu
Nam nhân giãy giụa, quần áo xộc xệch. Làn thu thủy long lanh nhìn nữ nhân khiến người thương tiếc.
Nam Tầm ngược lại chỉ lo chà chà cánh tay.
Da gà rớt đầy đất.
Đôi tra nam tiện nữ này chuyên tìm người kêu nàng đến là để làm trò ghê tởm trước mặt nàng har?
Một người đoạt nam nhân của người khác còn thích mang đi khoe khắp nơi, một người lộ ra vẻ mặt này với nàng. Hai người thật đúng là tuyệt phối.
“Lâm tiểu hầu gia, biệt lai vô dạng.” Nam Tầm nói, vén áo bào ngồi xuống, vô cùng hào phóng nhìn hai người, không hề tỏ ra chút vẻ tức giận hay xấu hổ nào.
Mắt Lâm Nguyệt Cẩm xẹt qua vẻ khác lạ. Ả là chủ nhân chiếc thuyền, ôm Thu Song ngồi chính giữa, những người khác ngồi hai bên. Cả một tầng du thuyền không có lấy một nô bộc, có tổng hơn mười người, tất cả đều là danh môn vọng tộc uy tín trong thành.
Hai ả bằng hữu chó má của Tiếu Dao cũng ngồi theo.
Một người cười gượng ha hả: “Tiếu Dao, có gì không bằng hôm nay cứ nói ra hết đi, dù sao mọi người đều từng là bạn bè mà. Sở dĩ mới rồi chúng ta gạt ngươi, là vì sợ lòng ngươi còn khúc mắc với Lâm tiểu hầu gia, ngươi đừng trách hai ta nhá.”
Khóe miệng Nam Tầm nhếch lên, nói bình bình: “Sao ta lại trách các ngươi chứ. Chỉ có người ta thật sự coi là bạn, lúc làm sai ta mới trách các nàng. Các ngươi là cái thá gì?”
“Tiếu Dao, ngươi có ý gì? Hai chúng ta làm vậy còn không phải để giảng hòa mâu thuẫn giữa ngươi và Lâm tiểu hầu gia à? Sao ngươi không biết điều thế hả!”
Nam Tầm nói không nhanh không chậm: “Ta với Lâm tiểu hầu gia thì có mâu thuẫn gì, sao lại phải hòa giải như các ngươi nói?”
Lời này vừa ra, Lâm Cẩm Nguyệt sững sờ, gã Thu Song dục nghênh còn cự trong ngực ả cũng ngây ngẩn cả người. Mọi người trong thuyền cũng ngây ngẩn.
Nam Tầm tự rót đầy rượu cho mình, nhấp một ngụm nhỏ: “Rượu này không tồi, trước kia ta chưa từng gặp qua, không biết là từ đâu?”
Lâm Cẩm Nguyệt quét mắt liếc nàng, mặt mày kiêu ngạo nói: “Là Một Chén Say* Hoàng Thượng thưởng cho gia mẫu.”
[*Một Chén Say: Tên Hoàng Thượng đặt cho rượu này nhé.]
“Tại sao gọi là Một Chén Say?” Nam Tầm hỏi.
“Bởi vì bất kể ai, chỉ cần một chén là say ngã.” Lâm Cẩm Nguyệt giải thích.
Nam Tầm hơi hơi nhướng mày. Trong trí nhớ của nàng, tửu lượng vị Tiếu Dao này hình như không tồi, không biết uống một ly có thật sự say ngã không.
Lâm Cẩm Nguyệt thấy vẻ mặt nàng thờ ơ, tức lên nói: “Tiếu Dao, ngươi giả hồ đồ hay là thật vậy? Tháng trước ngươi còn vì Thu Song mà đánh ta, nay đã vờ mất trí nhớ với lão nương hả?”
Nam Tầm buông chén rượu trong tay, nhìn hai người ngồi chính giữa, khóe miệng cong cong: “Tất nhiên ta nhớ rõ, nhưng đó chẳng qua là hiểu lầm, có gì hay mà nói? Nếu ngươi đã thích Thu Song, cứ sớm nói thẳng với ta là được. Dựa vào quan hệ hai ta, ta sẽ trực tiếp lột sạch hắn đưa tới trên giường ngươi.”
Lâm Cẩm Nguyệt ngạc nhiên không thốt nên lời, những người khác cũng khiếp sợ không thôi.
Tiếu Dao hôm nay uống lộn thuốc hả trời, thế mà lại nói chỉ là hiểu lầm? Ai không biết Tiếu đại tiểu thư của Tiếu phủ thích Thu Song Phương Mãn Các, còn là thích đến chết đi sống lại!
Hai mắt Thu Song rưng rưng, khó thể tin nhìn nữ nhân trước mắt. Người đã từng thổ lộ bao lời ngon tiếng ngọt với hắn vậy mà, vậy mà lại nói những lời này trước mặt hắn.
Nam Tầm cười cười nói: “Trước kia còn chưa thấy, hôm nay nhìn cảnh Lâm tiểu hầu gia và Thu Song ở bên nhau mới thấy, hai người thật xứng đôi.”
Lâm Cẩm Nguyệt cứ cảm thấy lời đối phương có ẩn ý, nhưng lại tìm không ra kẽ hở ở đâu.
“Tiếu Dao, ngươi thật sự bỏ được Thu Song?” Lâm Cẩm Nguyệt hẵng còn nghi ngờ hỏi.
Nam Tầm nhướng mày: “Chưa hề để trong lòng thì buông cái gì? Trước kia ta nông cạn, nên mới thấy Thu Song công tử rất có đức độ, không giống những ca nhi hoa lâu khác. Bây giờ à... ha hả.”
Một tiếng “Ha hả” thể hiện hết thảy khinh thường.
“Tiếu Dao ngài...” Thu Song nghe thế, nước mắt không ngăn được chảy xuống. Lê hoa đái vũ, vừa thấy đã thương.
Nam Tầm cười nhạo: “Tiểu hầu gia còn không mau dỗ Thu Song nhà ngươi đi. Khóc lóc trước mặt nữ nhân khác, là muốn người ta thương tiếc hắn hay sao?”
Lâm Cẩm Nguyệt nhìn nàng, vẻ mặt như gặp ma. Song nghe đến nửa câu sau, sắc mặt trong nháy mắt đen thui.
Ả thả ca nhi trong lòng, gầm lên với hắn: “Tiện nhân, khóc gì mà khóc, không ngại mất mặt hả!”
Ả vừa trách cứ Thu Song, vừa trộm quan sát Tiếu Dao, phát hiện nữ nhân này vậy mà không mảy may lộ vẻ không đành lòng hay thương tiếc gì.
Tiếu Dao nay bị sao vậy, đổi tính thật hay sao?
Không tin, ả mới không tin!
“Ta nghe nói gần đây ngươi nhốt mình trong thư phòng, không bước chân khỏi cửa nửa bước. Không biết là thật hay giả?” Giọng điệu Lâm Cẩm Nguyệt mang vẻ châm chọc.
Nam Tầm nhàn nhạt đáp: “Là thật.”
Nàng cười giải thích: “Ta sẽ tham gia thi Hội năm sau. Nếu vào được nhóm năm mươi người xếp hạng đầu, gia mẫu đồng ý sẽ cho ta tự làm chủ hôn sự của mình.”
Lâm Nguyệt Cẩm đầu tiên đứng hình, sau đó bật cười ha ha. Những người khác cũng phá lên cười vang.
“Tiếu Dao, ngươi uống lộn thuốc phải không? Năm mươi người xếp hạng đầu? Ha ha ha... Sao ngươi không lên trời luôn đi?”
“Tiểu hầu gia đừng nói thế. Nói không chừng Tiếu Dao lại vào được nhóm năm mươi đó. À không, nói không chừng còn có thể vào ba hạng đầu nữa ấy chứ. Phốc ha ha ha...”
Chờ mọi người cười đủ rồi, Nam Tầm mới tiếp tục nói: “Mấy ngày nay, ta đã đọc không dưới hai mươi quyển sách, sắp đọc xong hết rồi. Gần đây ta mới phát hiện, thật ra mình là thiên tài đọc qua là không quên được.”
Đám người:...
Ha ha ha, cha ta ơi, Tiếu Dao gần đây bị bệnh hoang tưởng hả? Còn thiên tài nữa chứ, đồ ngu suýt soát!
Nam Tầm làm lơ ánh mắt châm biếm của mọi người, còn nâng chén với Lâm Cẩm Nguyệt, hứa hẹn: “Chờ sang năm ta thi được nhóm năm mươi đầu bảng, ta sẽ mời mọi người uống rượu, rượu mừng nhé. Ta muốn lập gia đình.”
Lâm Cẩm Nguyệt dần thu lại nụ cười, vẻ mặt hồ nghi nói: “Tiếu Dao, ngươi coi trọng ca nhi nhà ai rồi? Hắn bảo ngươi vào hạng năm mươi thi Hội mới bằng lòng gả cho ngươi?”
Đám người nhìn dáng vẻ đứng đắn của Tiếu Dao, cũng nghĩ giống Lâm Cẩm Nguyệt, đều cho rằng Tiếu Dao coi trọng ca nhi nhà vương hầu tướng lĩnh hay danh môn vọng tộc nào đó. Lại không ngờ được câu tiếp theo của nàng khiến mọi người kinh ngạc muốn rớt cằm.
Nàng nói: “Đúng vậy, ta coi trọng Ánh Hàn đầu bảng Túy Hương Các. Nhưng Ánh Hàn địa vị thấp kém, gia mẫu nhất định không đồng ý cho ta cưới chàng, cho nên ta chỉ có thể tự nghĩ cách.”
Lâm Cẩm Nguyệt ôm bụng cười to, vỗ bàn ầm ầm: “Ha ha ha! Nghe đi nghe đi, các ngươi nghe chưa! Đại tiểu thư Tiếu phủ nói coi trọng một ca nhi hoa lâu, còn muốn cưới ca nhi này. Đây là chuyện buồn cười nhất ta nghe được năm nay đó! Trời ạ!”
“Đúng đó đúng đó, còn muốn cưới ca nhi hoa lâu cơ. Đây là đầu óc bị úng hả?”
“Cơ mà nghe bảo vị Ánh Hàn công tử của Túy Hương Các xác thật là một vưu vật, nữ nhân thấy hắn đều muốn chiếm cho riêng mình. Có điều cũng chỉ chơi chơi thôi, ai lại dám cưới một tên không sạch sẽ về nhà chứ.”
“Ta thấy Tiếu đại tiểu thư đang phát sốt mê sảng, còn sốt không nhẹ đâu.”
“Ha ha ha, nàng khẳng định bị hồ ly tinh kia rót thuốc mê hồn rồi. Đã nói Túy Hương Các là nơi không thể đi. Trong hoàng thành nhiều hoa lâu như thế, chỉ có Túy Hương Các lạc loài, vì câu dẫn khách nhân mà thủ đoạn gì cũng dùng...”
Ánh mắt Nam Tầm hơi trầm xuống, đột nhiên cao giọng nói: “Hôm nay Tiếu Dao ta thề ở nơi này, sang năm ta không chỉ vào hạng năm mươi kỳ thi Hội, mà còn phải cưới Ánh Hàn Túy Hương Các vào làm chính phu Tiếu Dao ta!”