Edit: Tiểu Meow/ Beta: PaduC
(Editor mới)
Ảnh Nhị và Ảnh Tam vừa nghe lời nói âm trầm này của Hoàng thượng, sợ tới mức vội vàng dập đầu.
Ảnh Tam nói: “Chủ tử, cho dù thuộc hạ gan lớn bằng trời, cũng không dám mơ ước người của chủ tử! Xin chủ tử minh xét!”
Ảnh Nhị hơi trấn định một chút, liền giải thích: “Chủ tử bớt giận! Vừa rồi là vì thấy Tần Mỹ nhân cắt mệnh căn của Ảnh Ngũ, Ảnh Tứ thiếu chút nữa bị hạ độc thủ, cho nên dưới tình thế cấp bách, trước tiên cứu ra hai người này. Chủ tử chờ một lát, hai người thuộc hạ lại đi một chuyến, nhất định khiến Tần Mỹ nhân phải khuất nhục!”
Ảnh Nhị nói xong, định lôi kéo Ảnh Tam hành động. Không ngờ người trước mắt đột nhiên quát lạnh một tiếng: “Không cần! Không phải tiện nhân này nói trẫm là rùa đen rụt cổ hay sao, về sau trẫm sẽ… Tự, mình, động, thủ.”
Ảnh Nhị và Ảnh Tam hai mặt nhìn nhau, có chút không thể hiểu được “tự mình động thủ” trong miệng Hoàng thượng.
Vũ nhục Tần Mỹ nhân sao? Chỉ sợ trong hậu cung này, bị Hoàng thượng “vũ nhục” là chuyện người đàn bà nào cũng ước gì được như thế. Hoàng thượng tự mình đi vũ nhục, há chẳng phải là tiện nghi cho nữ nhân này?
Thật ra, bọn họ càng khó hiểu hơn là, Tần Mỹ nhân này rốt cuộc đã chọc giận Hoàng thượng thế nào, chẳng lẽ vì có quan hệ với Tần gia?
Không giống lắm.
Mấy ngày nay Hoàng thượng ăn không ngon ngủ không yên, cả ngày đều nhớ tới Tần Mỹ nhân. Đương nhiên, không phải kiểu “nhớ kia”, mà là nghĩ làm thế nào khiến Tần Mỹ nhân sống không bằng chết.
Ở sâu trong nội tâm Ảnh Nhị đã sinh lòng trắc ẩn, hôm nay giơ kiếm chạm tới ánh mắt trong suốt của nữ nhân, thái độ quả cảm, chỗ nào giống “dâm oa đãng phụ” trong miệng Hoàng thượng?
Chờ mấy ảnh vệ lui ra, Yến Mạch Hàn khoanh tay đi qua đi lại vài bước, sau đó đi đến cung Trì Mộ.
Lòng bàn chân hắn phảng phất có gió, có loại cảm giác vội vàng không nói nên lời.
Không thích hợp, Tần Bộ Diêu như vậy thật không thích hợp. Kiếp trước tính cách nàng ta cũng có vài phần cương liệt, cương liệt đến sinh ra tính kiêu căng, mặc dù lớn lên kiều diễm như đào lý cũng khiến người ta không có hảo cảm. Nhưng một đời này, nàng phảng phất thu liễm vài phần kiêu ngạo, chút cương liệt kia lại có vẻ phá lệ động lòng người.
Yến Mạch Hàn rất nhanh đã đi đến bên ngoài cửa cung Trì Mộ.
Bên ngoài cửa cung lạnh lẽo, treo một cái đèn lồng cũ nát xiêu xiêu vẹo vẹo. Tuy rằng trong bóng đêm thấy không rõ lắm, nhưng kẻ đã vụng trộm tới vô số lần như hắn biết rõ, đèn lồng rách nát này được phủi sạch tro bụi, cực kì sạch sẽ.
Vốn là sân viện cũ kĩ, nay đã được dọn dẹp thật ngăn nắp chỉnh tề. Cỏ dại trong viện không thấy nữa, thay vào đó là rau xanh xanh mướt và các loại hoa cỏ tản ra hương thơm, tranh nhau khoe sắc tươi tốt.
Ánh mắt Yến Mạch Hàn trong một chớp mắt hiện lên vẻ mờ mịt, nhưng rất nhanh, thay thế đó là một nỗi hận thấu xương dâng trào. Hắn vĩnh viễn sẽ không quên đời trước, vào thời điểm hắn bị buộc uống độc dược xuyên tràng trong lao, tiếng pháo trúc với tiếng trống bên ngoài vang dội đến cỡ nào.
Ha hả, thật là khắp chốn mừng vui, có ai còn nhớ rõ hắn trong tù?
Hắn hận Hiền vương Yến Mạch Ngọc, hắn càng hận Tần Bộ Diêu, là nàng ta và Yến Mạch Ngọc nội ứng ngoại hợp. Nếu không phải như vậy, hắn cũng sẽ không bị thua thê thảm đến thế.
Thật là một đôi cẩu nam nữ. Nếu hắn đã bò về từ địa ngục, một đời này hắn tuyệt đối sẽ không cho bọn họ sống tốt!
Chợt nghĩ đến gì đó, khóe miệng hắn hơi cong lên.
Yến Mạch Hàn không tiếp tục nhìn cung Trì Mộ nữa. Hắn chuyển bước chân, trực tiếp đến cung Thần Hi của Lý Thục phi.
Bởi vì đến bất ngờ, nên Lý Thục phi cũng không biết Hoàng thượng giá lâm tới cung điện nàng ta.
Trong điện, nữ tử mặc váy lụa Yên La màu hồng nhạt đang ngồi nghỉ ngơi trên ghế, nha đầu bên cạnh thật cẩn thận mà quạt cho nàng.
“Nương nương, hình như hôm qua Hoàng thượng đi Vương Sung viện.” Một nha đầu thiếp thân khác bưng đến một ly trà, sau đó tức giận bất bình nói: “Vương Sung viện kia là thứ gì, thế nhưng cũng dám tranh sủng với nương nương.”
Mắt hạnh xinh đẹp của Lý Thục phi hơi hơi khép hờ, cười nhạo một tiếng: “Chẳng qua là con gái một quan ngũ phẩm nho nhỏ, cũng vọng tưởng tranh với bổn cung? Hoàng thượng cũng chỉ mới mẻ nhất thời thôi. Ai cũng nói người xinh đẹp nhất trong hậu cung này chính là Tần Bộ Diêu, nàng ta còn là con gái tướng môn. Nhưng vậy thì sao, vào cung mới ba tháng đã bị Hoàng thượng ghét bỏ, ha ha ha…”
Nha đầu bên cạnh cũng cười theo: “Cả cái hậu cung này, ai có thể so với nương nương. Bây giờ chính nhất phẩm tứ đại cung phi, vị trí Hiền phi và Quý phi còn đang bỏ trống, mà Đức phi không đáng khiến chúng ta phải sợ hãi. Nương nương đã là một đại cung phi, chỉ cần Hoàng thượng vẫn ân sủng, nương nương có thể trường thịnh không suy.”
Lý Thục phi nổi hứng thú, cầm kéo cắt tỉa hoa mẫu đơn một phen. Nghe xong lời này của nha đầu, đột nhiên đường kéo cắt lìa cành một đóa hoa đang nở rộ.
Trong nháy mắt ánh mắt nàng ta trở nên âm trầm: “Hoa đẹp rồi cũng tàn, tuổi trẻ qua mau, ngươi thật sự cho rằng Hoàng thượng có thể sủng bổn cung cả đời? Hiện tại bổn cung tuổi trẻ mỹ mạo, nhưng sớm muộn gì sẽ có ngày tuổi già sắc suy. Lúc này bổn cung cần chính là một hài tử, một vị hoàng tử có thể ngồi lên ngôi vị Thái tử!”
Lời này nói xong, nha hoàn vội vàng nhìn quanh bốn phía, thấp giọng nói: “Nương nương, người nói cẩn thận, chú ý tai vách mạch rừng.”
Lý Thục phi không để bụng: “Cả cái cung Thần Hi này, nha hoàn, thái giám, tất cả đều là người của bổn cung, sợ cái gì? Nếu dám phản bội bổn cung, Minh Nguyệt bị đánh chết lần trước chính là kết cục của các ngươi!”
Nha hoàn, thái giám liên can ở đây đều vội vàng quỳ xuống: “Nô tỳ/ nô tài thật không dám!”
Nhưng tâm tình Lý Thục phi vẫn không tốt, không chỉ không tốt, còn phi thường không xong.
Ở trong mắt mọi người, Hoàng thượng đều luôn sủng nàng thế này thế kia. Nhưng chỉ có chính nàng biết, Hoàng thượng chưa từng chân chính sủng hạnh nàng!
Nếu nàng nói với người khác, mấy đêm Hoàng thượng sủng hạnh kia, chỉ là đơn thuần cùng nàng đắp chăn nói chuyện phiếm, đoán rằng sẽ chẳng có một ai tin tưởng.
Nhưng mà Lý Thục phi rất rõ ràng, không thể vẫn luôn như vậy, nàng nhất định phải có một hoàng tử.
Yến Mạch Hàn đứng ở ngoài điện nghe góc tường thật lâu. Ánh mắt hắn dần trầm xuống, đáy mắt nồng đậm sự chán ghét.
*Nghe góc tường: nghe trộm
Hắn vừa mới trùng sinh, nhìn lại cả đời trước của mình, cũng chỉ phát hiện một nữ nhân không bỏ đá xuống giếng, đó chính là Lý Thục phi.
Tuy rằng sau đó khi hắn trở nên nghèo túng, Lý Thục phi đã bị Tần Bộ Diêu giết chết, nhưng ở trong trí nhớ, lúc nữ nhân này còn sống đã lưu lại ấn tượng tốt trong lòng hắn.
Cho nên ngay từ đầu hắn sủng nàng, thậm chí không nỡ nhẫn tâm “sủng hạnh” nàng.
Nhưng đã trải qua lòng người ấm lạnh, hắn rất giỏi xem mặt đoán ý. Thời gian dài, hắn phát hiện ra Lý Thục phi sớm đã không còn là Lý Thục Phi đơn thuần trong trí nhớ. Vốn dĩ đời trước cảm thấy nàng đơn thuần, đại khái lúc ấy hắn còn quá non nớt, không nhìn ra nữ nhân này đeo mặt nạ.
Có điều hắn cho rằng, chẳng qua Lý Thục phi chỉ có chút chút thông minh, không ngờ được nàng ta là một nữ nhân có dã tâm đến vậy.
Vì sao không thể giả bộ lâu hơn chút? Vì sao không thể giống Tần Bộ Diêu, chẳng sợ hắn âm thầm quan sát mấy tháng, cũng không lộ ra chút dấu vết nào?
Tiện nhân kia che giấu tốt quá, tốt đến mức thiếu chút nữa hắn cho rằng những sự việc đời trước chỉ là một cơn ác mộng.