Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, RED, tranthayday
Nam Tầm nghe xong lời này đột nhiên cảm thấy thực buồn cười, nhưng ngoài mặt nàng vẫn nghiêm trang đáp lại: “Đại nhân, ngài thật cho rằng ta chỉ thích hình tượng ngài trong mắt người ngoài ư? Ta quên nói cho đại nhân, ta ăn nhiều như vậy cũng không phải là ăn không.”
Nam Tầm dùng ngón tay chỉ vào đầu mình, nói: “Chúng, tất cả đều được dùng để nuôi đầu óc. Ngũ thức của ta rất mạnh. Từ ba năm rưỡi trước, khi ta nhìn ngài xuyên qua kiệu liễn, lúc ấy ta đã biết đại nhân không hề đơn giản rồi.”
Tiểu Bát cười khinh bỉ: “Nói hươu nói vượn. Lúc đó là bởi vì gia tăng cường năm thức cho ngươi, cho ngươi mượn một đôi tuệ nhãn cùng một cái mũi chó mà thôi.”
Nam Tầm: “Ngươi bây giờ cũng là một bộ phận trên cơ thể ta.”
Tiểu Bát:...
Không biết xấu hổ.
Lời của Nam Tầm tựa hồ làm Cung Mặc Nhiễm khá bất ngờ, ánh mắt hắn hơi động: “Ồ? Vậy Đóa Đóa nói xem, ngươi thấy bổn tọa không đơn giản thế nào?”
Nam Tầm ngừng một chút rồi chậm rãi mở miệng: “Trên người đại nhân ngoài mùi thơm cơ thể cùng mùi gỗ đàn hương, thì còn có loại mùi mục nát thoang thoảng. Người bình thường ngửi không thấy, chỉ có ta là ngửi được. Như vậy, đại nhân đã tin ta chưa?”
Động tác của Cung Mặc Nhiễm bỗng khựng lại, nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt trở nên quỷ dị.
Nam Tầm ôm eo hắn từ phía sau, nhẹ nhàng tựa đầu lên vai hắn, giọng nói rất trầm, lại rất kiên định: “Đại nhân, nếu như ngài phóng hỏa, vậy ta sẽ canh chừng; nếu như ngài giết người, vậy ta sẽ dâng đao. Ta muốn nói với ngài rằng, mặc kệ ngài mưu tính điều gì, ngài cũng không phải chỉ có một mình. Trên đời này còn có một Lý Vân Đóa nguyện cùng ngài kề vai chiến đấu.”
Cung Mặc Nhiễm trầm mặc một lát, khóe miệng đột nhiên hơi nhếch lên cười khẽ. Khác với những nụ cười nhạt ôn nhu thoáng qua của thường ngày, nụ cười này thật khiến người sởn tóc gáy.
“Đóa Đóa, ngươi thật là lễ vật trời cao ban tặng cho bổn tọa. Nhớ kỹ lời hôm nay ngươi nói, nếu có một ngày bổn tọa phải xuống địa ngục, vậy ngươi liền... tới địa ngục cùng bổn tọa đi.”
Khóe miệng Nam Tầm giật giật, trong lòng chửi bới, trên mặt lại nghiêm túc đáp: “Đóa Đóa sống là người của đại nhân, chết cũng là quỷ của đại nhân. Vì đại nhân, lên núi đao xuống chảo dầu ta cũng nguyện ý. Nếu đại nhân thật xuống địa ngục, ta đương nhiên cũng muốn đuổi theo. Dưới địa ngục có không ít diễm quỷ* đâu, nếu ta không nhìn chằm chằm ngài, ngài bị diễm quỷ câu hồn thì phải làm sao bây giờ?”
[*Diễm quỷ: Là những nữ quỷ cực kỳ cực kỳ xinh đẹp.]
Cung Mặc Nhiễm đột nhiên phát ra tiếng xùy từ mũi, như là đang cười.
Hắn vỗ vỗ bàn tay nhỏ bên hông, nâng người đến trước mặt mình, dùng cặp mắt sáng ngời thấu triệt vẫn luôn xem thấu nội tâm nàng mà lẳng lặng nhìn chằm chằm nàng.
Qua một lúc, hắn hơi nheo đôi mắt hẹp dài, cười khẽ một tiếng, bỗng dưng túm chặt bả vai Nam Tầm kéo vào lồng ngực mình, duỗi tay nâng cằm nàng lên, cúi đầu hôn xuống.
Lực hôn của hắn hung ác mà bá đạo, kịch liệt mà nóng bỏng. Nam Tầm ra sức thở hổn hển, suýt ngất đi vì thiếu dưỡng khí.
Đờ mờ nàng chẳng qua chỉ bày tỏ lòng trung thành để tiêu trừ phòng bị dưới đáy lòng hắn, thật không nghĩ tới đại Boss vừa nghe mấy câu đó đã có thể biến hình. Hiện tại đại Boss thiệt tình có chút dọa người nha.
Thật lâu sau mới rời môi, nam nhân lại hung hăng cắn một ngụm lên môi nàng, hung ác như muốn để lại lên người nàng ấn ký của chính mình.
Nam Tầm đưa tay lên sờ, miệng chảy máu rồi.
Nam nhân lại tới gần, từng chút liếm sạch vết máu trên môi nàng. Dáng vẻ tà tứ yêu nghiệt kia làm cho Nam Tầm nao nao, xúc cảm lạnh lẽo trên môi càng khiến nàng biến thành người gỗ.
Tiểu Bát gào lên như quỷ: “Đờ mờ Nam Tầm, rốt cuộc ngươi đã làm gì vậy. Đại Boss đang êm đẹp sao lại biến thành dáng vẻ quỷ quái này rồi. Sợ quá hu hu hu... Càng đáng sợ hơn chính là, hắn biến thành như vậy, giá trị ác niệm lại đột nhiên giảm 5 điểm hu hu hu...”
Nam Tầm thực bình tĩnh nói: “Cho nên, ta bỗng nhiên tìm được biện pháp mới để giải khóa đại Boss kiếm giá trị ác niệm. Đó chính là, kích thích một mặt nội tâm biến thái của đại Boss ra ngoài.”
Tiểu Bát:...
Hu hu hu.
Cung Mặc Nhiễm giúp nàng liếm hết vết máu trên môi, không khỏi than một tiếng: “Bổn tọa mới vừa hơi mất khống chế. Đóa Đóa, vừa rồi ngươi... Thật giống yêu tinh.”
Nam Trong bật thốt tiếng “đờ mờ” trong lòng: Giống yêu tinh rõ ràng là ngươi!
“Đến đây, Đóa Đóa, ngồi vào lòng bổn tọa.”
Hắn đột nhiên ngồi lên ghế lót đệm cạnh án kỉ, vươn tay với nàng.
Nam Tầm đi qua, còn chưa đến gần đã bị hắn kéo vào trong ngực.
Nam Tầm bị tách hai chân đặt trên đầu gối hắn, tư thế giống như một đứa trẻ đang ngồi trên người người lớn vậy.
Hắn đột nhiên vứt tờ giấy vàng vừa viết khi nãy, thay thành một tờ giấy mới cho nàng: “Nào Đóa Đóa, để bổn tọa dạy cho ngươi vu thuật. Trước hết ngươi cắt tờ giấy vàng này ra thành hình người.”
Nam Tầm “a” một tiếng, nghiêng đầu nhìn hắn, nghi hoặc nói: “Thế nhưng vừa rồi đại nhân trực tiếp viết ngày sinh tháng đẻ của Diêu công chúa lên giấy, cũng không cắt người giấy gì cả. Sao đến lượt ta lại phải cắt người giấy rồi?”
Cung Mặc Nhiễm nghiêng mắt liếc nàng: “Ngươi có thể so với bổn tọa à? Bổn tọa kêu ngươi làm cái gì ngươi liền làm cái đó là được rồi. Cái miệng nhỏ của ngươi vừa nãy nói nghe hay như vậy, giờ đã quên rồi hả?”
Nam Tầm bĩu môi, lấy cây kéo lớn bên góc bàn nghiêm túc cắt.
Nàng hơi cúi đầu, phía sau lập tức lộ ra một đoạn cổ trắng nõn như ngọc. Nơi đó có chút nóng lên, bởi vì người đằng sau đang nhìn nàng.
Trong lòng Nam Tầm chợt mất đi can đảm: “Tiểu Bát, ta bỗng dưng có tí xíu hối hận. Đại Boss bây giờ đã làm ta có chút ăn không tiêu, ngươi nói xem hắn mà thả con dã thú trong lòng ra thật thì ta có còn đường sống?”
Tiểu Bát: “Ngươi cứ trình mỹ vị là bản thân lên đi, dã thú ăn no rồi sẽ không có việc gì nữa. Ngoan ha, chuyện sau đó phải dựa cả vào ngươi nha ~”
Nam Tầm:...
Cho nên sợ hãi gì đó vừa rồi đều là giả bộ, Tiểu Bát sung sướng còn không kịp đâu.
Nam Tầm cắt ra một người giấy nhỏ có tay có chân, tự mình cắt xong liền nhịn không được cười: “Đại nhân, ngài thấy ta cắt có đẹp không?”
Cung Mặc Nhiễm không nói gì khác, chỉ đột nhiên kề sát vào tai nàng, ôn nhu nhắc nhở: “Đóa Đóa, người giấy này là kẻ thù của ngươi.”
Hơi thở nóng ướt bên tai làm tay Nam Tầm run lên, cánh tay người giấy lập tức bị cắt rơi một góc, biến thành dị dạng.
Cung Mặc Nhiễm bật cười ha hả: “Đúng vậy, Đóa Đóa, chính là như vậy. Trước mặt bổn tọa ngươi cứ thoải mái thể hiện vui sướng giận hờn. Thích chính là thích, không thích là không thích, bổn tọa thích tính tình thẳng thắn của ngươi.”
Nam Tầm:...
Nàng có thể nói thật ra nàng không phải cố ý không?
Nàng nào có nhàm chán như vậy, còn dùng một người giấy nhỏ để trút giận? Muốn trút giận thì đi tìm người đó là được rồi. Người giấy nhỏ đáng yêu lắm nha, lại bị nàng cắt thành dáng vẻ quỷ quái này.
“Đóa Đóa, tiếp tục. Viết ngày sinh tháng đẻ của Diêu công chúa sau lưng người giấy.”
Nam Tầm thẫn thờ cầm người giấy nhỏ, ngây ngốc hỏi: “Đại nhân, người giấy trước sau đều như nhau, làm thế nào để biết mặt nào là mặt trái?”
Khóe miệng Cung Mặc Nhiễm hơi nhếch, đột nhiên nắm lấy bàn tay phải đang cầm bút của nàng, mượn tay nàng tuỳ tiện chấm ba điểm lên mặt người giấy: “Được rồi, đây là chính diện, ngươi viết chữ sau lưng nàng.”
Nam Tầm:...
__________
Hôm nay tạm thời đăng 5 chương nha.
Mình đã rất cố để tăng nhanh tốc độ đó huhu
(“°̥̥̥̥̥̥̥̥ω°̥̥̥̥̥̥̥̥`)