Bởi vì thời tiết Los Angeles không tốt mà chuyến bay quốc tế cất cánh trễ gần hai giờ, làm cho Trình Tiêu đến sân bay, chuyến bay chỉ còn ba mươi phút là cất cánh.
Hạ Chí còn chỉ sợ chưa đủ loạn, gọi điện thoại tới vào ngay lúc này: “Tao đi một chuyến đến nhà hắn, nghe hàng xóm nói hắn đã chuyển nhà từ lâu.”
Trình Tiêu bỏ chứng minh thư vào trong ví, vé máy bay tùy ý nhét vào trong túi, mặc kệ vé đã lộ hơn phân nửa ra bên ngoài, bước nhanh về phía cổng soát vé: “Nếu hắn ta đã thích chơi trò bốc hơi thì mày cần gì phải phí thời gian làm điều không đáng?”
Đầu bên kia giọng điệu Hạ Chí thoải mái: “Tao phải ngồi xem hắn bắt cá hai tay phản bội, đánh một đòn phủ đầu không để cho hắn có cơ hội chuyển mình.”
Trình Tiêu cười một tiếng, giọng nói bình thường giống như là tán gẫu một chuyện gì đó không liên quan đến mình: “Tao mơ hồ nghe thấy mùi vị có chút hả hê của mày.” Bởi vì nghe được âm thanh thông báo chuyến bay 1268 chuẩn bị cất cánh mà bước chân trở nên nhanh hơn.
Hạ Chí uốn nắn: “Tao không hy vọng chuyện tới trước mắt rồi mà trong lòng mày còn cảm thấy may mắn.”
Tâm trạng Trình Tiêu cũng không vì thế mà bị ảnh hưởng, kèm theo âm thanh giày cao gót giẫm trên nền đá, giọng nói hời hợt: “Tao giống như người động một chút là hứa hẹn tình sâu như biển sao? Đồng ý quen nhau là vì cảm thấy không ghét, không phải là chịu trách nhiệm khi tao yếu đuối. Hắn có thể tiếp nhận tính khí của tao là tao đã đặc biệt biết ơn rồi.” Vừa nói chuyện, vừa lơ đãng không phát hiện ra vé máy bay rơi từ trong túi ra từ lúc nào.
Vừa vặn rơi ở bên chân anh.
Liếc nhìn người vừa đi qua, bóng dáng cao gầy bước nhanh về phía máy bay, Cố Nam Đình dừng lại.
Hành khách xếp hàng lên máy bay không có người nào chú ý tới có người rơi đồ, chỉ có anh, cúi người nhặt lên.
Trên vé máy bay ghi:
ZN, Công ty hàng không Trung Nam.
Chuyến bay số 1268, đến thành phố G - -
Danh tính: Trình! Tiêu!
Ánh mắt anh trở nên căng thẳng, cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
**********
Trình Tiêu là người xếp hàng lên máy bay cuối cùng. Kết thúc cuộc trò truyện cùng Hạ Chí, cô thò tay vào trong túi tìm đồ, lại phát hiện ra vé máy bay không có ở đây. Lật xem cả bên trong bên ngoài, lại mở hết toàn bộ các ngăn ra, vẫn không thấy. Trình Tiêu xoay người lại nhìn về phía con đường ban nãy cô đi qua. Mặt đất trống trơn, trừ vài bước chân vội vàng đi tới, không còn cái gì khác.
”Tiểu thư, cô có cần giúp gì không…”
Trình Tiêu nhíu mày, “Tôi không thấy vé máy bay.”
Thật ra cũng không phải chuyện gì đó to tát lắm, chỉ cần mang chứng minh thư đi làm lại là tốt rồi, nhưng mà hiện tại thời gian có chút cấp bách.
Sợ bởi vì chính mình mà bị chuyến bay bị trễ, Trình Tiêu nói với tốc độ cực nhanh: “Tôi sẽ quay lại ngay.”
Ngay khi cô chuẩn bị đi làm lại thì một cái tay đưa qua, đưa vé máy bay ra.
Trình Tiêu nhìn thấy tên của chính mình trên vé máy bay, đang muốn cảm kích đối phương “nhặt được của rơi trả người đánh mất” thì lại nghe được một giọng nam trầm thấp phía sau: “Lần sau đừng vứt lung tung.”
Mơ hồ lộ ra giọng điệu trách cứ khiến lòng cô cảm thấy không vui.
Trình Tiêu nhận lấy vé máy bay đưa cho nhân viên soát vé, ngoái đầu nhìn lại, “Sẽ ghi nhớ, cảm ơn.”
Khuôn mặt lạnh lùng khiêu gợi, ánh mắt trực tiếp sắc bén, cùng với ngôn ngữ miễn cưỡng, không đủ thành ý —— trái tim anh như bị cái gì đó lạnh lẽo chạm đến, Cố Nam Đình tròng mắt tối sầm lại.
Cô cũng đã xoay người, nhận lấy vé máy bay từ nhân viên soát vé rồi đi lên máy bay.
”Tiên sinh, mời ngài đưa ra. . . . . .” Nhân viên soát vé nhắc nhở, Cố Nam Đình đưa vé báy bay của chính mình ra, tầm mắt vẫn dừng lại ở bóng lưng cô không có thu hồi.
**********
Cố Nam Đình là người cuối cùng đăng ký. Không thèm để ý lời “Hoan nghênh đăng ký” vô ích, anh đi tới khoang máy bay ở giữa, ngồi xuống chỗ ngồi ở gần hành lang.
Trình Tiêu ngồi cạnh anh, đưa tay ra là có thể chạm tới.
Biết rõ là đường đột, lại không nhịn được phóng tầm mắt về quá khứ. Mái tóc dài màu đỏ chói mắt xoã tung được vén sau tai, gò má lạnh lùng tao nhã, áo sơ mi màu trắng đi với quần jean, dưới chân một đôi giày cao gót, giờ khắc này cụp mắt im lặng, dáng vẻ có chút quyến rũ động lòng người.
Chợt nhớ tới có người từng khoe khoang với anh: đôi mắt sáng tinh anh, răng trắng, dáng ngọc yêu kiều.
Hình dung với giờ khắc này của cô, đúng là chính xác.
Nhìn kỹ đôi lông mày đang nhíu lại toát ra lãnh lùng xa cách của Trình Tiêu, Cố Nam Đình bên môi có ý cười.
Cũng có thể ánh mắt của anh quá mức trực tiếp, đã quấy rầy đối phương. Trình Tiêu tắt điện thoại di động, xoay mặt nhìn sang, “Nhìn tôi rất giống với bạn gái trước của anh à, ân nhân?”
Ân nhân? Cố Nam Đình khẽ cử động khuôn mặt, giọng nói ẩn nhẫn mà có niềm tin phản bác: “Em nghĩ nhiều rồi, cô gái!”
Cô gái? Dưới tình huống này Trình Tiêu không cho là xưng hô như thế là có ý tốt, trong mắt cô mang theo nhắc nhở, “Vậy cũng đừng nhìn chằm chằm người khác, dễ vỡ lắm.”
Tầm mắt Cố Nam Đình yên tĩnh mà nặng nề, vài giây đối lập qua đi, anh ngả đầu tựa lưng vào ghế, nhắm hai mắt lại.
Vào giờ phút này, anh là thật sự muốn yên tĩnh.
Trình Tiêu nhìn anh. Trán đầy đặn, sống mũi cao thẳng kiên cường, đường nét gò má có loại mùi vị cường tráng góc cạnh mà yên lặng. Lúc này, anh xắn ống tay áo áo sơ mi trắng lên, cánh tay trơn nhẵn mà lại không cảm thấy yếu đuối.
Nếu như anh không nói chuyện với giọng điệu gần như trách cứ mình, nếu như anh không dùng loại ánh mắt “nhìn trộm” cô, Trình Tiêu sẽ bởi vì anh “đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi” giống như nhặt và trả lại vé máy bay cho cô thì cô đã khen một câu “Người đàn ông phong nhã ga lăng” không chút keo kiệt nào, còn có thể không nhịn được muốn sờ cánh tay anh một hồi.
Chưa bao giờ yêu cầu mình phải trở thành thục nữ, cũng không cho phép khí chất Nữ Lưu Manh ẩn giấu ở trong xương bị bại lộ.
Trình Tiêu cài dây an toàn khiến âm thanh “xoẹt xoẹt” vang lên.
**********
Cửa khoang được đóng lại, máy bay thông báo bắt đầu cất cánh: “Hoan nghênh mọi người đi chuyến bay số 1268 của hãng hàng không Trung Nam, máy bay đã rời A thị đến G thị, dự tính thời gian bay. . . . . .”
Đã liên tục bay mười mấy tiếng, Trình Tiêu mệt mỏi, đeo cái bịt mắt, chuẩn bị ngủ từ đây đến G thị.
Vì chênh lệch giờ, Trình Tiêu đều ở trong mộng mơ màng. Từ cấp ba, lúc cùng Hạ Chí trở thành bạn tốt, đến lúc bởi vì kiểm tra sức khoẻ không tốt mà Hạ Chí không thể cùng cô bước vào cổng trường đại học, hai năm sau cô một thân một mình ra nước ngoài học tập, cho tới bây giờ đã hoàn thành việc học, chuyện mấy năm nay cứ hiện ra trước mắt cô một cách rõ ràng.
Rõ ràng là không hoàn toàn giống như một giấc mơ, mà giống như một kí ức.
Cô mới hai mươi tuổi, như hoa như ngọc, kí ức còn quá ít.
Trình Tiêu lấy bịt mắt xuống, để ánh mặt giữa trưa trời kích thích chính mình trở về hiện thực.
”Xin chào mọi người, máy bay sẽ đến G thị sau mười phút, máy bay đang đáp xuống, mời mọi người ngồi yên ở tại chỗ, tắt tất cả các thiết bị điện tử. . . . . .”
Trình Tiêu ngồi thẳng người dậy, nhìn thấy cốc café để trước bàn nhỏ bên cạnh mình.
Dì bên cạnh thấy cô tỉnh rồi, liền nói: “Vừa phát đồ uống, vị tiên sinh bên cạnh nhờ cô nữ tiếp viên hàng không giữ đồ uống lại cho cháu.”
Trình Tiêu liếc mắt nhìn dì ấy, “Vâng, cảm ơn dì.”
Dì ấy cười híp mắt, khuôn mặt hiền từ, “Người ta đã chủ động lấy lòng cháu, chàu hãy tha thứ cho người ta đi. Ta đây thấy hắn rất quan tâm cháu, còn nhờ cô nữ tiếp viên hàng không lại để lại đồ uống cho cháu.” Nói xong dì ấy còn thân mật vỗ vỗ tay cô, ánh mắt như nói “Không cần biện minh, dì thân là người từng trải đều hiểu hết mà.”
Trình Tiêu cúi đầu, nhìn thấy chiếc chăn mỏng chuyên dụng của máy bay không biết đã đắp lên mình từ bao giờ. Cô dời tầm mắt, nhìn về phía “ân nhân“. Hai mắt anh nhắm chặt, ngủ thôi mà cũng ôn hòa như thế. Cô xoay mặt nhìn về phía dì đang thể hiện tình mẹ bao la như sông như biển, trả lời: “Bạn gái có đặc quyền của bạn gái, không tận dụng hết sức thì không phải để cho anh ấy tiện nghi rồi.”
Dì ấy run lên vài giây, lắc đầu khó hiểu, “Mấy người trẻ tuổi các cậu thật là!”
Trình Tiêu nhấc cốc cafe lên uống, “nhân ân” không biết lúc nào đã tỉnh lại, cười đến tự đắc.
**********
Máy bay hạ cánh có chút xóc nảy, loa phát thanh thông báo mọi người ngồi yên, thắt dây an toàn. Thế mà có người không nghe lời, không chỉ có mở di động gọi điện thoại, còn đứng lên muốn lấy hành lí.
Hành vi này ở trên máy bay rất nguy hiểm. Không chỉ sóng điện thoại làm nhiễu tín hiệu máy bay, mà máy bay xóc nảy còn có thể làm hành lý để trên giá bị rơi xuống, gây thương tích cho hành khách.
Cô tiếp viên hàng không thấy thế lập tức ngăn cản, “Tiên sinh, mời ngài tắt điện thoại di động, chờ khi máy bay dừng hẳn rồi hãy lấy hành lý, tiên sinh, mời ngài ngồi vào chỗ cũ, tiên sinh!”
Vị hành khách kia mặc kệ, một mặt như muốn nói “Xin Đừng Gác Máy”: “Tôi sắp đến nơi rồi, máy bay sắp hạ cánh, chú đừng thúc dục.” Một mặt muốn mở giá để lấy hành lý.
Trình Tiêu bình thường mặc kệ mấy chuyện như thế này, nhưng người này lại đứng ngay trước mặt cô, khoảng cách thực sự rất gần. Cô liền cởi dây an toàn đứng lên, tay phải đẩy một cái, nhanh chóng đè lại giá để hành lý.
Cố Nam Đình không cử động.
Vị hành khách có chút tức giận: “Làm cái gì vậy? Tôi không có thời gian nói chuyện với cô, tránh ra đi đừng có xen vào chuyện người khác.” So với lời nói, hắn ta càng muốn đẩy người hơn.
Trình Tiêu không khách khí hất tay hắn ra: “Quân tử động khẩu không động thủ!”
Vị hành khách hừ một tiếng: “Cô tưởng mình là ai? Ảo tưởng sức mạnh!”
Trình Tiêu chưa bao giờ thua khi cãi nhau, cô bật thốt lên: “Ảo tưởng? Với anh? Lớn như vậy rồi còn không biết tự soi gương? Hay anh nghĩ là tôi mù? !”
”Cô ——” Hiển nhiên anh ta không nghĩ tới miệng cô không tha người như thế, vị kia bị nghẹn, không nói được gì, khuôn mặt đỏ thẫm vì giận.
”Còn mấy phút đồng hồ nữa thôi, chờ đến khi máy bay dừng hẳn rồi lấy hành lý!” Cô cao 1m68, lại đi giày cao gót, thành ra Trình Tiêu nhìn anh ta từ trên cao xuống, chẳng muốn phí lời với anh ta nữa, cô nói như ra lệnh: “Tắt máy, ngồi xuống!”
Đối phương rốt cuộc không áp chế liền phát hỏa, “Cô bị điên à? Thiếu việc để làm rồi đúng không.”
Bảo an lúc này vội chạy tới, dùng giọng điệu có chút bó tay khuyên can, “Tiên sinh, máy bay còn đang hạ cánh, không thể mở thiết bị điện tử. Mời ngài tắt điện thoại di động và ngồi xuống, chờ khi máy bay dừng hẳn rồi lấy hành lý.”
Vị hành khách kia càng thiếu kiên nhẫn hơn, “Tôi có việc gấp, lấy hành lý trước cũng không được à. Máy bau không phải lập tức liền dừng lại sao? Các người căng thẳng cái gì!” Thừa lúc bảo an còn muốn nói lí, anh ta đưa tay đẩy bảo an một cái.
Trùng hợp lúc này máy bay lắc lư, nếu như không phải Cố Nam Đình nhanh mắt đúng lúc đưa tay đỡ bảo an thì giờ này anh ta đã té chổng vó lên trời, nhưng tất nhiên không thể nào may mắn hoàn toàn được, eo của anh ta vẫn bị đập vào tay ghế.
Trình Tiêu mất hết kiên nhẫn, cô giật lấy điện thoại của đối phương, giọng nói lạnh lùng: “Hành động của anh bây giờ là đang quấy nhiễu chuyến bay, có thể bị truy cứu trách nghiệm hình sự, tôi khuyên anh nên biết chừng mực.” Sau đó nhìn về phía bảo an, “Chút nữa liên hệ với cảnh sát đến “đón” anh ta.”
Âm thanh khiển trách của những hành khách khác dồn dập truyền đến:
”Lúc này lấy hành lý, nhỡ hành lý rơi xuống đập phải người khác thì làm sao bây giờ?”
”Máy bay còn chưa có dừng hẳn, gấp cái gì.”
”Tưởng mình mỗi mình bận rộn thôi chắc! Chờ mấy phút thì chết người à?”
”Còn đẩy người khác, thật không có giáo dục.”
Trình Tiêu tắt máy thay anh ta, ánh mắt cùng ngôn ngữ đều tràn đầy ý tứ “Không tin liền thử xem!”
Bảo an sợ mọi chuyện to hơn liền đè xuống tức giận khuyên: “Vì an toàn của mọi người, mời ngài ngồi xuống trước, máy bay sắp hạ cánh rồi, sẽ không làm lỡ mấy phút của ngài.”
Không chịu nổi áp bức của mọi người, vị hành khách không có kiên trì kia cũng phải ngồi xuống trước uy hiếp của Trình Tiêu: “Cô chờ đó!”
”Rất sẵn lòng!”
”Đưa điện thoại cho tôi!”
”Được.” Trình Tiêu nhướng mày, muốn dạy dỗ anh ta một bài học vì thế tay cô liền giơ lên.
”Ai ——” Mắt thấy điện thoại sắp rơi xuống sàn, vị hành khách kia lập tức nghiêng người đón.
Nhưng vẫn chậm một bước.
”Bẹp” một tiếng, điện thoại chuẩn xác rơi vào lồng ngực Cố Nam Đình.
Dù sao cũng hơn là rơi xuống sàn, bằng không không tránh được lại xảy ra chuyện lớn.
Vấn đề là ——
Nếu như cô không cầm cốc cafe đứng bên cạnh Cố Nam Đình, nếu như không phải vừa vặn cô muốn đưa nửa cốc cà phê còn lại cho cô tiếp viên hàng không thuận tiện cầm đi, nếu như, không có nếu như...
Nhìn Cố Nam Đình bởi vì điện thoại rơi từ trên cao xuống chạm phải cốc cafe khiến nó bị văng ra rơi vào áo sơ mi, Dì bên cạnh Trình Tiêu lên tiếng: “Cô bé, nhanh lau đền cho người ta đi. Ai nha, là áo sơ mi trắng đó.”
Chạm đến ánh mắt nén giận của “Ân nhân”, Trình Tiêu không tử tế cười ra tiếng.
**********
Ánh mắt Cố Nam Đình lành lạnh nhìn thủ phạm đang đắc ý ở kia, như đang nói “Em để cho tôi yên tĩnh một chút”, sau đó đưa cốc cafe cho cô tiếp viên, nói: “Máy bay đang hạ cánh, trở về chỗ ngồi đi.”
Đôi mắt anh lặng lẽ, yên bình như hồ nước mùa thu, giọng điệu khắc chế, bình thản không tức giận.
Cô tiếp viên hàng không nhìn anh, cung kính nói nhỏ: “Sau đó tôi giúp anh làm sạch quần áo.”
Chủ nhân chiếc điện thoại cũng yên tĩnh lại. Anh ta cầm điện thoại, lầm bầm: “Ướt rồi.” Sau đó đàng hoàng ngồi vào chỗ cũ.
Cố Nam Đình không để ý đến anh ta, chỉ liếc Trình Tiêu còn đang đứng: “Cần tôi nhắc nhở em trong lúc máy bay hạ cánh phải làm như thế nào không?”
Ánh mắt thoáng giận dỗi cùng với giọng nói lạnh lùng cứng rắn, anh trong mắt cô càng ngày càng có hương vị đàn ông rồi.
Trình Tiêu cảm thấy người đàn ông này rất thú vị. Cô quay trở về chỗ cũ, ung dung ngồi xuống.
**********
Sau khi máy bay dừng hẳn, Trình Tiêu không đấu khẩu cùng với hành khách lúc trước quấy nhiễu chuyến bay, mà đợi khi “Ân nhân” đứng dậy mới cử động, đi theo sau anh.
Cố Nam Đình giả bộ không phát hiện ra cô bám đuôi, bước ra cửa, cô tiếp viên đề nghị giặt sạch quần áo cho anh lần thứ hai nhưng lại bị anh cự tuyệt nói: “Không cần.” Sau đó mặc Âu phục vào, áo khoác cài khuy, che vết cafe trên áo sơ mi trắng một cách dễ dàng.
Ánh mắt cô tiếp viên hàng không vừa ngưỡng mộ vừa tiếc nuối nhìn anh khiến cô thân là con gái cũng không đành lòng, nhưng “Ân nhân” rõ rang không thèm để ý.
”Đợi một chút.”
Trình Tiêu quay đầu lại, nghe thấy cô ấy nói chuyện với cô: “Chuyện vừa rồi, cám ơn cô.”
Tâm hồn thiếu nữ thật mong manh dễ vỡ, giọng nói Trình Tiêu mang theo ý cười, nói: “Không có gì.”
**********
Bao nhiêu người đang gọi điện thoại tìm người thân cũng không thể cản tầm mắt Trình Tiêu. Cô chú ý tới “Ân nhân” vừa tới lối ra đã có một người mặc âu phục nghênh đón, hơi khom người cùng hắn nói chuyện. “Ân nhân” gật đầu rồi một đi ra ngoài, mới đi vài bước, anh đã dừng lại, quay đầu nhìn.
Trực giác của Trình Tiêu cho cô biết anh ta đang nhìn về phía cô.
Ánh mắt không né tránh nhìn thẳng vào mắt cô.
Là phát hiện ra cô theo đuôi anh ta, hay có dụng ý khác?
Trình Tiêu quyết định tấn công trực diện.
Cô chân thành bước đến, giày cao gót dẵm lên nền đá cẩm thạch, tiếng vang lanh lảnh ngân lên từng nhịp.
Mãi đến khi cô tới gần, Cố Nam Đình vẫn đứng tại chỗ, thờ ơ không nói gì.
Trình Tiêu hơi híp mắt nhìn anh, không nói lời nào.
Cố Nam Đình nhìn kỹ ánh mắt lạnh lùng sắc bén gần trong gang tấc, không mang theo bất cứ tình cảm gì nhìn anh.
Trong bầu không khí tưởng chừng như bình yên lại ẩn giấu tranh đấu ngầm, khiến mọi người xung quanh đều ngoái lại nhìn.
Rốt cuộc, anh hỏi: “Có chuyện muốn nói với tôi?”