Sáng hôm sau, lớp 11B2, 8 con người mang một bộ mặt âm binh đến lớp.Chẳng ai nói câu nào, mặt ai cũng lầm lầm lì lì, đương nhiên là do di chứng của vụ thuốc xổ ngày hôm qua. Tiếng chuông vào học vang lên, bà cô bước vào. Một hòn bi từ chỗ chị Thơ nhẹ nhàng lăn và đáp đúng đôi giày 10 phân của bả và RẦM- Một cú tiếp đất ngoạn mục với mẹ đất. Tiếp đó là một tiếng rống:
ĐỨA NÀO LÀM
Dạ em xin lỗi cô ạ Thơ rối rít xin lỗi còn thành ý trong lời xin lỗi này thì ko cần đo cũng biết.
EM ĐI RA NGOÀI CỬA ĐỨNG CHO TÔI
dạ
Sửa sang lại đầu tóc, quần áo bà cô đạo mạo lên tiếng:
Kiểm tra bài cũ
Mời em Kim Hằng
Dạ
.....
...
....
...
5 phút trôi qua mà ko thấy nó trả lời, bà cô
Em trả lời đi
Trả lời gì hả cô
Trả bài hôm qua
Dạ thưa cô, hôm qua em nghỉ học
EM RA NGOÀI CỬA LỚP bà cô nén giận
vâng
Mời em Ánh Ngọc
dạ
......
......
......
8 phút nó vẫn ko có động tĩnh, bà cô lại hỏi
Em trả lời đi
trả môn gì cô
môn văn
cô ơi, hôm qua em nghỉ học
EM ĐI RA NGOÀI
Mời bạn Hà Phương
dạ
...........
...........
...........
..........
10 phút nó đứng im, bà cô thiếu kiên nhẫn
Em trả lời đi
trả lời gì hả cô
trả lời bài hôm qua
hôm qua học 4 mô trả lời môn nào cô
trả lời môn văn ấy
hôm qua học hai phần,trả lời phần nào cô
trả lời phàn đầu tiên
để em nghĩ chút đã
..........
........
.......
5 phút nữa, bà cô lại nhắc. em trả lời đi
Cô ơi, hôm qua em nghỉ học
Em đi ra ngoài Bà cô tức đến sắp nghẹn rồi
CÒN AI HÔM QUA NGHỈ HỌC NỮA KO, ĐI RA NGOÀI LUÔN
Chỉ mọt câu thôi khiến cho 4 chàng nhà ta cùng chịu chung số phận với 4 con