Mây Khói Ngang Mi

Chương 47: Chương 47: Công phá Nhạn Kiều




-“Bọn chúng không có động tĩnh gì sao ? “ _ Sầm Lượng ngồi trên ghế chủ vị hỏi

-“Bẩm tướng gia , bây giờ bọn chúng chỉ đi cắt cỏ , nhặt củi khô trong rừng thôi ạ “ _ lính trinh sát bẩm báo

-“Hừ … lần này tên cẩu hoàng đế đó định làm gì nữa đây ? “ _Sầm Lượng lẩm bẩm

-“Bọn chúng đã nhiều lần tấn công , nhưng đều như thiêu thân thôi , cho dù bọn chúng dồn lực tấn công , chúng ta vẫn có thể phản công chống trả được , tướng gia không cần lo lắng “ _ Tổng sư gia cười cười khuyên nhủ

-“Nhưng chúng ta cũng không thể cứ bị động ngồi đây . Không được , Tả tướng quân , lập tức cho trinh sát tìm xem quân lương bọn chúng ở đâu , còn bao nhiêu , muốn đánh trường kỳ với chúng thì ta phải chặt đứt nguồn lương thực của bọn họ …”

-“Tướng gia anh minh “

Nhạn Kiều là một con đường hẹp và dốc , hai bên là vách núi sừng sững , cho dù đại quân hùng dũng cỡ nào công vào chỗ này tuyệt đối là “nước nhỏ giọt “ , thế nên không ai không biết , đây gần như là tường thành khó công nhất của Minh Quốc .

Màn đêm tĩnh mịch , quân Sầm Lượng hạ trai ngay cuối con đường , cũng có thể nói để thuận tiện cho việc phản công nếu Tuệ quân có đánh vào . Binh lính gác đêm đi tuần tra khu vực xung quanh , đâu đó còn có tiếng côn trùng vang vọng , bỗng nhiên :

Bịch !

Bịch !

Một vài tiếng động ngày một tiếng gần lại khu vực lều trại . Hai binh lính gác cuối con đường Nhạn Kiều bỗng la lên

-“Ai đó ? “

Trong bóng tối một khối cầu rôm lớn lăn nhanh về phía bọn họ . Theo quán tính , một trong hai tên lính rút gươm , bổ đôi khối cầu rôm đó ra . Một ít chất lỏng từ cầu rơm văng vào mặt hai tên lính .

-“Đây là … dầu thông ?? “ _Hai tên lính nhìn nhau đồng thời nghĩ

Bịch…bịch …..bịch … lại có vô số quả cầu rơm lăn về phía bọn họ . Hai tên lính khinh thường , to giọng

-“Thật là ngu si , chỉ bằng mấy thứ rơm rác này mà muốn phục kích bọn ta hahah “

-“Hừ , các ngươi đến một quả , ta chém một quả “ _ Tên lính còn lại vừa không ngừng chém các quả cầu vừa nói

Khi bọn chúng thấy các quả cầu rơm không còn “ tấn công “ nữa , thì cười đắc thắng mà không biết xung quanh và cả trên người dính vô số dầu thông . Số dầu thông đó lan chảy về phía khu vực lều trại phía sau bọn chúng . Khi thấy huyên náo thì một vài binh sĩ chạy lại chỗ đầu cổng , hỏi hai tên lính gác có chuyện gì , không đợi hai tên lính trả lời thì bỗng

-Chiếu ….phập !

Một mũi tên lửa từ trên trời rời xuống ngay chỗ bọn họ . Phừng ! Ngọt lửa phậc lên dữ dội đám binh lính bị phỏng la hét dữ dội . Lửa cứ thế lan tràn dần về phía lều trại Minh quốc . Tiếng kèn báo động vang dội , lửa chưa kịp dập tắt thì lại thấy vô số quả cầu rơm đang bốc cháy lao vùn vụt về phía lều trại . Đám bình lính thấy thế vội vàng rút gươm chém về đám cầu , lửa cùng dầu thông cứ thế văng tung tóe

Từ lều chính , Sầm Lượng hất màng bước ra quát

-“Chuyện này là sao ? “

-“Tướng gia , Tuệ quốc phục kích chúng ta “_ Một binh lính thưa

-“Không thể nào , dù Tuệ quân có nhiều cỡ nào cũng không thể đồng loạt vượt qua được Nhạn Kiều , trừ khi bọn chúng có thể dời núi “_Sầm Lượng rít lên từng chữ

-“Tướng gia , bọn chúng dùng vô số cầu lửa xuôi theo chiều dốc Nhạn Kiều tấn công vào “ _ Một binh lính khác hổn hểnh tâu rõ

-“Cái gì ? “ _ Sầm Lượng hai mắt trợn to , trán nổi gân xanh , môi vì giận mà tím tái

Chưa kịp chấn tỉnh lại tinh thần , Sầm Lượng đã nghe tiếng bước chân và vó ngựa dồn dập ập đến . Nguy ! Bây giờ lòng quân hỗn loạn , lửa cháy không ngừng thì lấy quân đâu chặn bước tiến của Tuệ quân ? Hắn vội vàng thét lên

-“Mau , mau tập hợp binh lính , chuẩn bị nghênh địch , bọn chúng chắc chưa vượt hết Nhạn Kiều đâu , chúng ta sẽ … “

-“Muộn rồi !!

Chưa đợi Sầm Lượng nói hết lời , một thân giáp đen uy vũ ,một tay cầm thiết lao , một tay điều khiển Thiểm Điện băng vụt qua đám lửa , Thiểm Điện bật lên , hí vang một tiếng kinh người . Kẻ đến chính là đại thiếu gia của Mạc phũ _Mạc Huy và phía sau y chính là đại quân của Tuệ Quốc

Quân trại Sâm Lượng vì bị tập kích bất ngờ cộng thêm vết thương do dầu thông và lửa gây ra trước đó khiến lòng quân hỗn loạn , sức yếu dễ công mà Tuệ quân giờ như sóng thần ập đến thật sự không thể làm đỡ được . Sầm Lượng hoảng sợ , trong sự hộ tống của thuộc hạ cố gắng mở đường máu thoát thân . Nhưng hắn đâu ngờ chính bản thân lại rơi đầu dưới tay của nam nhân mà hắn cho là vô dụng .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.