Bốn người đàn ông đều bị giọng nói có chút non nớt nhưng kiêng định pha lẫn sự tức giận kia gây chú ý . Mạc Tịnh Huyên vén tấm mành bước ra , trên thân mặc trung y màu xanh nhạt , khoác thêm một áo khoác ngoài màu trắng có hoa văn sơn thủy .
-Hãy giữ lại đứa bé cho muội
-Muội điên rồi sao ? Nếu giữ lại đứa nhỏ …muội chắc chắn sẽ …muội muốn đứa nhỏ từ khi sinh ra đã không có mẫu thân ? _ Mạc Viễn tức giận hỏi
-Huyên Nhi , con hãy nghe nhị ca con đi … không có con , có thể nhận con thừa tự mà ! Mẫu thân con sẽ không chịu nổi đả kích này đâu , con muốn chúng ta phải kẻ đầu bạc tiễn người tóc xanh sao ? _Mạc Vĩnh Khang đau buồn khuyên nữ nhi
-Phụ thân , người không nỡ nhìn nữ nhi đến hoàn tuyền , thử hỏi nữ nhi làm sao nhìn hài tử của mình chưa được nhìn ánh dương đã phài nhìn sắc đỏ của mạn đà ? ( ý tỷ là mạn đà hoa _ một loại hoa bên bờ hoàn tuyền đó )
-Đứa bé này …nhất định phải bỏ _ Chu Hạo Đế gắt gỏng
-Cổ - Thần – Phong ! Đứa nhỏ là con của ngươi đó ! _ Nàng thét lên đồng thời vành mắt cũng đỏ ửng , nước mắt trực thời có thể rơi xuống
-Nàng là thê tử của ta ! Ta chỉ cần nàng còn lại ta mặc kệ ! _ Chu Hạo Đế gào lên rồi đột nhiên kéo cả người Mạc Tịnh Huyên vào lòng
Nàng có thể cảm nhận được sự run rẩy , sợ hãi của kẻ được gọi là cửu ngũ chí tôn , hắn chôn mình trong hõm vai của nàng đau khổ nói
-Huyên Nhi …Huyên Nhi ….Ta xin nàng …xin nàng hãy bỏ đứa nhỏ đi …ta không cần con , không cần gì cả …chỉ cần nàng thôi …
Nước mắt nàng lúc này vỡ òa , nàng để mặc cho Chu Hạo Đế ôm mình , toàn thân nàng đã không còn sức lực gì nữa rồi , toàn thân mềm nhũn yếu ớt _ nàng khóc !
Khóc như chưa từng được khóc suốt hơn hai mươi năm qua . Không phải nàng không muốn khóc nhưng có lẽ sự đau khổ và mệt mỏi chưa dồn nén đến đỉnh điểm của nó để vỡ tung … bàn tay Mạc Tịnh Huyên run rẩy nắm thật chặt vạc áo của Chu Hạo Đế …từng tiếng , từng tiếng một vang lên , ai trong tẩm điện nhìn đôi phu thê ôm nhau mà không khỏi đau lòng ?
Cả hai kiếp ông trời đều không cho nàng có được một hạnh phúc trọn vẹn , cho nàng vui vẻ rồi lại giáng xuống cho nàng một nỗi mất mát khiến tim nàng muốn ngưng thở … Cho nàng tình yêu nhưng lại không để cho tình yêu của nàng được kết trái ? Tại sao vậy ? Nàng thật muốn ngửa đầu lên hỏi một câu đầy thống khoái …nhưng trời xanh nào thấu chăng ?
Chu Hạo Đế ôm chặt ! Thật chặt như muốn dùng đôi tay của mình để đè nén tiếng khóc của nàng , nỗi đau của nàng tất cả những gì đau buồn nhất …hắn muốn hãm sau tất cả vào lòng mình …chỉ nên để một mình hắn gánh chịu thôi .
Mạc Vĩnh Khang , Mạc Huy , Mạc Viễn cũng như Thẩm Tương Dư , Tiểu Nhu , Tiểu Hy thấy vậy , chỉ cố kiềm nước mắt rồi nhẹ nhàng thoái lui , để lại không gian cho đế hậu nói chuyện …
Chu Hạo Đế dịu dàng ôm Mạc Tịnh Huyên , cả người nàng vùi sâu vào vòng tay của hắn , theo thời gian tiếng khóc từ từ nhỏ dần rồi chuyển sang thanh tiếng nấc …
-Thoải mái hơn chưa ? _ Hắn nhẹ nhàng chỉnh lại những sợi tóc đang tán loạn trước trán nàng
-uhm…
-Huyên Nhi , hãy nghe lời ta …
Mạc Tịnh Huyên ôn nhu để tay lên môi Chu Hạo Đế như muốn chặn lại những lời hắn sắp nói … nàng biết hắn muốn nói gì nên nàng sợ … sợ bảo bảo trong bụng mình sẽ đau lòng vì những gì hắn nói
-Phong … dù bất cứ giá nào , ta cũng muốn giữ lại đứa bé này ! Nó không chỉ là máu mủ của chúng ta …nó còn kết tinh tình yêu giữa ta và chàng… Nếu chàng xuống tay với nó , ta chắc chắn sẽ đau lòng mà chết đi _ Mạc Tịnh Huyên kiêng cường nói
-Ta thà không có kết quả tình yêu này cũng không muốn nàng rời xa ta _ Chu Hạo Đế gục mặt trên vai nàng thầm thì , chỉ là tiếng rất nhỏ nhưng nàng biết người nam nhân này …
- Ngu ngốc …
Mạc Tịnh Huyên dùng đôi tay nhỏ bé của mình ôm lấy đầu Chu Hạo Đế , nước mắt nàng lặng lẽ thấm lên từng sợi tóc của hắn … thật trớ trêu !