“ Ngủ...ngủ ở đây á? “
Tôi lắp ba lắp bắp, cảm giác mặt nóng ran. Trời ơi, nghĩ sao kêu tôi ngủ ở đây. Cô nam quả nữ....trong phim hay có mấy cảnh này lắm nè. Không lẽ....không được, không được, tôi phải bình
tĩnh, thật bình tĩnh.
” Chứ mày định đi đâu? “
Tôi hít một hơi rồi khẽ thở ra một cách vô cùng nhẹ nhàng. Anh Tí hình như cảm thấy chuyện này rất đỗi bình thường hay sao ý. Tôi chẳng thấy anh ấy có chút biểu hiện khác thường nào cả, chỉ là mặt anh ấy hơi phiếm phiếm tí
thôi. Nhưng tôi thì khác, tôi sắp loạn tới nơi rồi. Đầu tôi sắp biến
thành đống bùn nhão rồi.
” Nhà anh còn nhiều phòng lắm mà. Hay em qua phòng bé Tũn ngủ. Dù gì em ấy cũng không có nhà. “
” Giường nó bé tí, con lợn như mày sao ngủ được ở đấy. “
” Vậy em qua ngủ với bác Lam.”
” Không được. Nhỡ đâu nửa đêm mày ngáy khò khò sao mẹ anh ngủ được. “
” Em sẽ không ngáy. “
” Sao mày biết được? “
” Em đoán thế. “
” Anh không yên tâm. Tóm lại là không được. “
Sao anh ấy lắm lí do vậy. Tôi ngủ có ngáy đâu. À, cái này tôi cũng không
chắc lắm, vì đêm ngủ say quá thì làm sao biết được mình có ngáy hay
không. Chắc là không có đâu. Nhưng còn hơn là...ừm kêu ngủ ở đây á? Chắc tôi chết.
” Vậy em qua phòng bé Tũn trải chiếu ngủ dưới đất cũng được. “
” Con ngu, nằm đất cảm lạnh chết ra đấy thì sao? “
” Vậy...vậy...”
” Còn vậy vậy cái gì, bước vô leo lên giường ngủ cho anh. “
” Người ta kêu trai gái không được ngủ chung.”
Tôi thấy anh Tí vừa đỏ mặt thì phải.
” Anh có kêu ngủ chung với mày à? Anh là con trai nhà lành đấy, không dễ
dãi vậy đâu. Còn nữa, mày cũng biết mày là con gái cơ à? “
” Không lẽ con trai? “
” Chắc vậy. Mà mày nói nhiều quá. Leo lên giường mau. “
Tôi còn làm gì được nữa, đương nhiên là đi lại leo lên giường anh ấy rồi.
” Vậy anh ngủ ở đâu? “
Tôi nằm trên giường trùm chăn kín mít. Sau đó lú nửa đầu ra ngó sang chỗ anh Tí hỏi.
” Anh ngủ dưới đất. “
” Ơ, lỡ anh cảm lạnh chết ra đấy thì sao? “
Lúc nãy rõ ràng anh ấy bảo nằm đất cảm lạnh chết mà. Bộ anh ấy muốn chết rồi à?
” Đúng là con lợn. Anh con trai, mày con gái. Khác nhau. “
” Khác chỗ nào? “
Hình như tôi có nói sai gì à? Sao đột nhiên anh Tí quay sang nhìn tôi mặt hắc ám vậy kìa?
” Mày nói tiếng nữa anh cho mày đi Tây Thiên luôn đấy. Có im mà ngủ đi không? “
Tôi lè lưỡi, kéo chăn lại trùm kín đầu. Thôi mặc kệ vậy, ai bảo nhường
giường cho tôi. Cho anh ấy ngủ dưới đất luôn. Nhưng liệu anh ấy có bị
cảm mà chết không? Vậy thì không được, nhỡ anh ấy chết thì sao nhỉ?
Hơ hơ, nhưng mà tôi buồn ngủ quá. Tôi vừa nghĩ cái gì ấy nhỉ? Hình như là.....
Khò...khò....
Tôi ngủ rồi. ^_^
.....
” Lùn, dậy mau! “
Có tiếng người gọi. Tôi gãi gãi đầu, chép chép cái miệng lờ đờ mở mắt. Có
chuyện gì mà mới sáng đã um sùm lên thế. Người ta đang ngủ ngon mà.
” Còn không mau dậy đi! “
Tôi lim dim, đạp cái chăn sang một bên lồm cồm ngồi dậy.
” Có chuyện gì vậy? “
Tôi ngái ngủ, ngáp một rõ kinh khủng. Cũng chẳng để ý người đang đứng trước mặt tôi là ai. Nếu tôi tỉnh táo nhận ra là anh Tí thì tôi đâu có làm
vậy. Mất mặt chết được. Nhưng lỡ rồi, biết làm sao được.
” Cái...cái....gì kia? “
Tôi dụi mắt ngước nhìn khuôn mặt anh Tí đang bị biến sắc. Chết cha, tôi
quên là mình đang ngủ nhờ..à, phải nói là bị ép ngủ lại ở nhà anh Tí.
Nhìn theo hướng ánh mắt của anh Tí đang nhìn thì tôi ngạc nhiên. Hình
như anh ấy...đang nhìn chỗ tôi ngồi mà. Tôi nghi hoặc, khẽ nhíu mày quay lại nhìn theo xem là thứ gì mà khiến anh Tí như bị khủng bố thế kia.
==.==”
Cái...cái gì thế này?
Bây giờ thì chính tôi cũng không khỏi thất kinh giống anh Tí. Ngay chỗ tôi
đang ngồi xuất hiện một...một vệt máu loang lổ. Cái này....cái
này...không lẽ....
Tôi trợn mắt, nuốt khan nhìn chằm chằm vệt máu trên giường, sau đó lại quay sang nhìn anh Tí. Anh ấy cứ đứng đờ ra,
mặt trắng bệch như xác chết ở đó. Nhưng nhanh chóng sắc mặt lại chuyển
sang đỏ. Tôi thấy anh ấy giống con tắc kè hoa quá. Lúc xanh lúc trắng
lúc đỏ.
À hình như tôi lạc chủ đề rồi. Cái bây giờ tôi nên quan
tâm chính là cái vệt máu đỏ trên giường kia. Tôi...cái này.... Tôi bắt
đầu hoang mang, tâm trí hoảng loạn rồi. Tôi cứ ngồi chết ở đấy, không
biết phải làm sao. Hu hu, chắc tôi chết mất.
Anh Tí đột nhiên
xoay người bỏ ra khỏi phòng. Không lẽ bị dọa chạy mất rồi sao? Lúc nào
không bị sao lại bị ngay lúc này. Ông trời muốn đùa chết tôi sao?
Lát sau, tôi đang đờ đẫn ngồi trên giường thì bác Lam - mẹ anh Tí bước vào. Bác ấy ngồi xuống cạnh tôi nói chuyện.
Mọi người biết không? Tôi vừa mới trải qua một sự kiện vô cùng trọng đại trong cuộc đời đó chính là “dậy thì“.
Sau một hồi nghe bác Lam giải thích cặn kẽ tôi mới hiểu lí do vì sao gần
đây cứ đau bụng âm ỷ như thế. Hóa ra là chuẩn bị dậy thì. Bác ấy còn dạy tôi cách dùng cái....cái gọi là băng vệ sinh nữa. Tôi xấu hổ chết mất.
Bác ấy cũng dặn đủ thứ, cái gì nên không nên khi tới ngày này, rồi ăn
uống thế nào cho hợp lí...bla..bla... Đại khái là những thứ cần phải
biết sau khi dậy thì. Nhưng tôi chả nhớ được gì.
Chẳng biết tại sao bác ấy lại có quần áo của tôi mà đưa cho tôi nữa. Có khi nào bác ấy vừa qua nhà tôi lấy không?
” Được rồi, tội con quá. Con gái không có mẹ bên cạnh nên cái gì cũng không biết. “
” Cháu.... “
Bác ấy xoa xoa đầu tôi cười hiền hậu. Tôi lại nhớ tới những lúc ở cạnh mẹ,
tôi cũng được mẹ âu yếm như thế. Chẳng biết bây giờ mẹ tôi đang ở đâu,
làm gì nữa.
” Thôi, dậy xuống ăn sáng với thằng Tí rồi hai đứa đi học đi không muộn. Bác cũng đi làm đây. “
” Vâng. “
Nói xong, bác Lam đứng dậy ôm cái vỏ nệm dính máu của tôi đi ra ngoài.
Nhắc tới anh Tí, tôi lại đỏ hết mặt. Quả thật lúc này tôi không dám gặp anh
Tí. Ai đời lần đầu tiên dậy thì lại để một đứa con trai nhìn thấy, mà
người đó lại là người mình thích nữa. Kinh khủng hơn là dậy thì trên
giường của người ta. Ôi thôi, còn gì thê thảm hơn chuyện này nữa không
hả trời. Xấu hổ chết mất. Tôi chỉ có nước độn thổ mà trốn đi thôi chứ
kêu tôi gặp anh ấy lúc này tôi làm sao dám.
Số nhọ, đúng nhọ luôn.
Tôi cầm bộ quần áo đồng phục trên tay. Có cả bàn chải đánh răng, khăn mặt.
Nhà giàu có khác, đồ cho khách lúc nào cũng có sẵn. Còn có cả...đồ nhỏ
nữa. >.