Tôi định sẽ dùng cách phá hoại tài sản của anh ấy. Tức là ngày nào qua
cũng đòi ăn cái này, đòi mua cái kia. Tôi nghĩ tới lúc anh ấy không chịu nổi nữa sẽ đuổi tôi đi.
” Anh ơi, em thèm ăn kem”
” Đồ con lợn, vừa mới ăn bánh quy xong giờ đòi ăn kem. “
” Nhưng em thèm quá. “
Mặt tôi méo xệch, mếu máo.
” Ngồi đấy. “
...
” Tự dưng thèm ăn xoài ghê á “
” Cái con này, bụng mày là thùng phi à? “
” Nhưng em thèm, không chịu được. “
” Đợi tí anh mày đi mua. “
....
” Em đói quá! “
” Mày đúng là con lợn. Mày ăn như vậy bao giờ mới chết.”
” Nhưng em đói. “
” Ngồi đó! “
...
Vậy đấy, tuy là bị chửi mắng, thậm chí còn bị ăn mấy cái cốc lên trán,
nhưng đòi một phát là có liền. Tôi cũng chẳng hiểu anh ấy đang nghĩ cái
gì nữa. Mà thôi, mặc kệ. Kiểu gì anh ấy cũng không chịu được tôi mà đá
tôi ra khỏi nhà thôi.
Tôi nói thật, tôi mà là anh Tí á, gặp mấy
đứa như vậy tôi tát cho phát xòe răng, sau đó đuổi cút xéo một đi không
bao giờ trở lại chứ ở đó mà đòi với tôi. Nhưng anh Tí chắc không đập tôi đâu, chỉ đuổi tôi đi thôi. Tôi sắp được tự do rồi. Oh yeah!
Lùn thông minh, lùn xinh đẹp, lùn muôn năm!!!!!!
Nhưng người tính không bằng trời tính. Cái gì tôi muốn ăn là hôm sau ở nhà
anh ấy xuất hiện một đống, ăn muốn lòi mồm. Nói chung là chịu khó ăn thì cũng hết. Nhưng anh ấy vẫn không có vẻ gì là tiếc tiền cả. Ngược lại
tôi còn thấy anh ấy vô cùng vô cùng vô cùng bình thường luôn.
Kế sách của tôi là khiến anh ấy bị phá sản. Nhưng rốt cuộc anh ấy không bị phá sản mà kế sách của tôi lại bị phá sản.
Suy đi tính lại, rốt cuộc thì tôi cũng đã nghĩ ra được một kế sách khác.
Tuy nó có hơi kinh khủng một tẹo nhưng tôi nghĩ kĩ rồi, chỉ có cách này
anh ấy mới tự nguyện đuổi việc tôi thôi.
Tình hình là thế này.....
Vào một buổi chiều cuối tuần đẹp trời, khi những đám mây trắng thì được
lười nhác trôi từ từ trên nền trời xanh, còn con ôsin tôi đây lại phải
đang lê lết thân xác qua nhà anh hàng xóm. Hôm nay không cần đợi anh ấy
sai, tôi tự động xông pha kiếm việc làm luôn.
” Em đi lau nhà nha? “
Anh Tí đang ngồi học bài, thấy tôi nói vậy ngước lên nhìn như kiểu tôi là đứa trong trại mới ra. Đã vậy còn rờ trán tôi nữa.
” Mày ấm đầu rồi à? “
” Không, em thấy em ăn nhiều quá, không làm thì kì lắm. Thôi để em đi lau nhà. “
Không kịp đợi anh Tí đồng ý, tôi xách mông đứng dậy chạy ra nhà sau lấy cái
đồ lau nhà bỏ nước bỏ xà bông vô lau khí thế. Tôi hí ha hí hửng, vừa lau vừa hát như một con thần kinh lâu năm. Dĩ nhiên là chỉ mình tôi nghe
thôi, bởi vì lúc nãy tôi kêu anh ấy đi mua kem cho tôi rồi. Chứ nếu anh
Tí mà nghe chắc anh ấy lăn ra đó chết mất.
Bịch....
Tôi biết âm thanh đó là gì. Tôi cũng biết nó phát ra từ đâu. Bởi vì tôi là người gián tiếp gây ra nó mà.
Tôi vứt cây lau nhà sang một bên chạy ra. Anh Tí đẹp trai của lòng tôi đang nằm té ngửa dưới đất. Chắc là đau mông lắm. Chậc, tôi cũng thấy thương
ghê. Chạy lại nắm tay anh ấy đỡ dậy. Anh Tí nhìn thấy cái thứ nhơn nhớt
dưới sàn nhà, nhìn tôi trợn mắt.
” Mày làm cái quái gì vậy lùn? “
” Chết cha, em lấy lộn xà bông rửa chén để lau nhà rồi. “
Tôi trưng cái bộ mặt ngây thơ vô số tội ra nhìn anh Tí.
” Con ngu, đầu óc mày để trên trời à? “
Dĩ nhiên là tôi bị ăn một cái cốc. Đau lắm, nhưng kệ. Phóng lao rồi thì
phải theo lao thôi. Tôi lon ton chạy vào nhà tắm để lấy nước khác lau
nhà lại.
Bịch bịch bịch....
”Ui ya! “
Lần này là
tôi la. Còn cố tình la to lên nữa. Tôi thấy anh Tí chạy từ trên nhà
xuống. Thấy tôi bị té, anh ấy hốt hoảng chạy lại đỡ tôi dậy.
” Mắt mũi để trên trời à? “
Mặt tôi méo xệch, bắt đầu mếu máo. Tôi còn cố rặn cho ra mấy giọt nước mắt.
” Em đau quá. Đợi tí em hết đau rồi em lau lại nhà. “
” Biến lên nhà ngồi ngay. “
Tôi nghe thấy vậy thì cười toe toét. Dĩ nhiên là cười thầm trong bụng thôi. Còn ngoài mặt thì vẫn mếu máo như lúc nãy. Giả bộ cà nhắc đi lên nhà
ngồi xuống. Sau đó, anh Tí phải tự mình lau nhà thay tôi. Haizz, nhìn
đến là tội. Tại lúc nãy tôi đổ một đống xà bông rửa chén, chắc cũng phải nửa chai là ít để lau nhà nên bây giờ anh Tí đáng thương của tôi phải
xách nước lau đi lau lại mấy lượt rồi mới đổ nước lau nhà lau lại mấy
lượt nữa.
Thấy cũng tội, mà thôi cũng kệ. >.