Không đi được thì anh vác đi
~
Lúc Huyền thức dậy thì đã là gần trưa hôm sau, thấy bên cạnh trống trơn cô
mới hốt hoảng ngồi dậy dáo dác nhìn xung quanh. Anh đâu mất rồi? Không
lẽ lại là một giấc mơ? Không thể nào, chẳng có giấc mơ nào lại chân thật đến như thế cả. Trên cổ tay cô vẫn còn mấy vết bầm đỏ mờ mờ do tự mình
bấu nữa.
Trong lòng len lỏi một thứ cảm giác gọi là hụt hẫng,
Huyền ngồi thừ người ra đó mà thở dài. Đến khi liếc sang cạnh bàn, nhìn
thấy mảnh giấy màu trắng nhỏ đặt dưới đáy một hộp xốp đựng đồ ăn, cô
liền dướn người sang chụp lấy mở ra đọc.
”Thì ra không phải là
mơ.” Huyền lẩm bẩm, mắt vẫn dán vào miếng giấy trên tay. Anh dặn cô ăn
xong nhớ uống thuốc rồi nghỉ ngơi đi cho nhanh khoẻ. Từng nét chữ nằm
ngay ngắn trên tờ giấy khiến thứ cảm xúc không tên lại ùa tới với cô.
Hình như đã lâu lắm rồi cô mới nhận được lời quan tâm từ anh. Chỉ đơn
giản thế thôi mà sao cô tự nhiên lại xúc động đến muốn khóc như thế này? Lại nhìn sang túi đồ ăn đặt trên bàn, khóe miệng cô chợt nở một nụ cười mà cô chẳng rõ là tại sao mình lại cười.
Sau khi lấp đầy cái
bụng, Huyền sảng khoái tựa lưng vào thành giường, hai chân duỗi thẳng
xuống. Lâu lắm rồi mới có cảm giác ăn ngon đến thế. Cô chợt nhớ ra gì
đó, vội liếc qua chỗ đồng hồ. Giờ này lẽ ra em trai cô phải tới rồi chứ
nhỉ? Cô lại lắc đầu chán nản. Ít ra em trai cô tới còn bùm chéo với cậu
được vài câu cho đỡ buồn. Mà cô đang nghĩ, chân gãy thì xuất viện về nhà cũng được mà, sao lại phải nằm đây mãi vậy không biết?
Trườn
người nằm xuống, hai tay hai chân dang rộng, mắt mở to nhìn thẳng lên
trần nhà. Tự nhiên cô nhớ lại câu nói hôm qua của Dương. Câu nói đó...có phải là anh đã biết hết mọi chuyện rồi không? Nếu thật vậy thì cô biết
phải làm thế nào đây?
Tiếng cửa mở vang lên, Huyền giật mình đưa
mắt nhìn ra ngoài. Chưa kịp xem là ai vào đã nghe tiếng người kêu réo:“Ôi sếp ơi, sếp ơi sếp~~!”
Giọng nói này, nếu cô đoán không nhầm thì là của cái tên ẻo lả Tuấn bống.
Một đám người từ bên ngoài kéo vào. Quả nhiên Huyền đoán không sai, người
dẫn trước là Tuấn bống. Vẫn cái điệu bộ ẻo lả ấy vụt chạy tới bên cô,
nắm lấy cánh tay cô lay mạnh, nhìn cô bằng khuôn mặt mếu máo: “Hu hu,
sếp ơi...sếp có sao không? Sếp có nhận ra tụi này không?”
Huyền giật tay về, trợn mắt hăm dọa: “Tao què chân chứ không mất não. Có muốn bị què giống tao không?”
”Sếp cứ vậy không à. Què rồi mà còn hăng máu lắm. Lớn rồi, tém tém lại tí chứ. Gì mà hở ra là đòi đánh đập người ta.”
”Tao thích thế, mày muốn ý kiến ý cò cái gì nào?”
Huyền vực người ngồi dậy. Tuấn bống mặt mày phụng phịu ngồi xuống dưới cuối
giường. Mấy người còn lại cũng nhanh chóng bước tới, kéo ghế nhựa ngồi
xung quanh. Khánh là người vào sau cùng. Trông cậu dạo này gầy hẳn đi.
Từ hôm ra khỏi phòng bệnh của Huyền, Khánh không ghé lại thêm lần nào
nữa. Thực ra cậu vẫn âm thầm quan sát cô ở ngoài cửa chứ chẳng có dũng
khí đi vào.
”Thiếu thằng Thọt, nó không đi chung à?”
”Lớn rồi mà sếp cứ gọi mấy cái tên kinh dị đó mãi thế. Thằng Thạch nó có việc, tí vào sau.”
Nghe Tuấn bống trả lời xong, cô lại lần lượt nhìn từng người từng người. Ánh mắt cô dừng lại trên người của một tên con trai cao to vạm vỡ đang đứng bên cạnh Hùng sún. Cậu ta mặc một chiếc áo thun ôm để lộ ra những đường cơ bắp trên người. Huyền hơi nhíu mày suy nghĩ gì đó, rồi cô bỗng trợn
mắt há hốc, miệng ú ớ: “Nó...thằng Quân mập. Nó...là thằng Quân mập à?”
Quân đưa tay vuốt ngược mái tóc nhuộm màu đỏ đồng của mình ra sau, nhìn
Huyền bằng khuôn mặt đầy kiêu hãnh mà nói: “Sao? Đẹp trai quá nên sếp
phát hoảng à? Quân mập đã là quá khứ rồi. Bây giờ sếp phải gọi là Quân
đẹp trai đi.”
Huyền khẽ nhếch môi, hừ một tiếng: “Trả đĩa bay cho nó.”
”Sếp cứ thế. Biết người ta phải vất vả thế nào mới được như bây giờ không?”
Quân xoay người ngồi xuống cạnh Tuấn bống, ngả người tựa vào thành
giường, chân vắt lên đùi lắc lắc như mấy thằng phởn đời nói: “Nghe tin
hai người bị tai nạn bọn này phi về liền. Hai người cũng quá lắm, không
thèm nói năng gì hết. Thằng Dương nó mà không nói chắc bọn này cũng chả
biết mà mò về đây đâu.”
Huyền hơi ngạc nhiên: “Anh Dương á?”
”Chứ còn ai vào đây. Mà thôi, đợi chân sếp lành chúng ta quẩy một bữa ăn mừng đi. Thằng Khánh sắp tháo bột rồi, sếp thì sao?”
”Tao biết chết liền. Cũng mong nhanh nhanh khỏi còn tháo cái cục của nợ này ra đây. Khó chịu chết được.”
”Chắc cũng nhanh thôi.”
”Mong là vậy.”
Cả đám người lại bắt đầu nhao nhao nói đủ thứ chuyện trên đời. Một lúc lâu sau thì Thạch cũng tới, trên tay còn xách một giỏ trái cây. Theo sau
cậu ta là một cô gái có thân hình mảnh mai, mái tóc màu nâu bồng bềnh
sóng sánh xóa dài tới tận eo. Thạch bước vào trước, cô gái kia cũng bẽn
lẽn bước ngay sau lưng.
”Mày đi đâu mà lâu thế? Đúng là chậm chạp không thể chấp nhận được.”
Thạch không trả lời Hùng, tiến tới cái bàn phía góc tường đặt giỏ trái cây
lên. Mặt cậu ta đỏ rần, mồ hôi mồ kê lã chã. Đưa tay quẹt ngang trán,
cậu ta hằm hằm quay lại lườm Hùng gằn giọng: “Cái lũ bọn bây lười biếng
còn trách ai? Trời thì trời nắng như lửa đốt, tao muốn điên lên được.”
”Ây chà, người ta cố tình tạo cơ hội cho rồi mà còn trách móc gì nữa? Chả
chở gấu yêu đi lượn hết một vòng rồi mới về đây còn gì. Lại còn dối
lòng.”
”Đúng đó. Giả vờ làm gì, trên mặt vẽ hết ra rồi.”
Mọi người xúm lại châm chọc. Thạch trợn ngược mắt lườm cảnh cáo, còn cô gái bên cạnh chẳng biết mặt mũi đã biến thành hai quả cà chua từ lúc nào
rồi.
Bởi vì lúc nãy cô gái kia cứ nép sau lưng Thạch nên Huyền
không nhìn thấy mặt. Bây giờ cô mới có thể nhìn rõ. Cô hơi ngạc nhiên,
hết nhìn Thạch rồi lại nhìn cô gái kia. Không phải là bé Tũn sao?
Khuôn mặt Thư phiếm hồng, nhìn Huyền cười một cách ngại ngùng: “Em chào chị!”
Huyền cười đáp lại, quay sang nói với Thạch: “Thằng Thọt này im im mà ghê gớm thật. Hốt được cả bé Tũn xinh xắn dễ thương thế này.”
Quân chen ngang: “Nói gì nữa. Người ta bảo lù lù vác cái lu mà chạy ấy. Nhìn nó vậy chứ không phải vậy đâu.”
”Thôi, đừng có chọc người ta nữa. Mặt đỏ như quả cà chua chín rồi kìa.”
Mọi người lại xúm vào trêu ghẹo, không khí trong phòng bệnh bỗng chốc náo nhiệt hẳn lên.
Nói chuyện phiếm với cái đám bạn nối khố này quả thật rất
thoải mái, thích nói gì thì nói, chẳng cần câu nệ hay ngại
ngùng gì hết. Cả đám ở lại với cô tới tận gần xế chiều mới kéo nhau đi về. Trong phòng chỉ còn lại mỗi cô với Khánh.
Không khí trong phòng mới vài phút trước còn ồn ào náo nhiệt, bây
giờ lại im lặng đến mức khiến Huyền cảm thấy hơi ngột ngạt.
Mà Khánh ngồi đối diện cũng chỉ nhìn ra phía ngoài cửa kính
mà chẳng nói lời nào. Cảm thấy hơi gượng gạo, cô mới lên
tiếng: “Bọn kia bảo mày sắp tháo bột à?”
Khánh không quay lại nhìn cô, khẽ gật đầu: “Ừ! Mai là tháo được rồi.”
”Chúc mừng, tao thì không biết tới bao giờ nữa. Chân với cẳng thế
này chán quá!” Huyền cố gắng nói chuyện một cách thoải mái
nhất, nhưng chẳng hiểu sao mỗi một lời phát ra đều mang cảm
giác gượng gạo đến lạ. Rốt cuộc thì phải làm gì thì cô với
Khánh mới có thể trở lại được như trước đây? Cô thật sự rất
trân trọng thứ tình bạn giữa hai người, cô không muốn chỉ vì
vậy mà đánh mất đi. Nếu nói cô không yêu Khánh thì đúng là
vậy, nhưng nếu không có Khánh thì chắc chắn cô cũng sẽ cảm
thấy như đánh mất đi thứ gì đó rất quan trọng. Cô phải làm
thế nào mới có thể cứu vãn được mối quan hệ này?
”Chắc cũng nhanh thôi. Mà...” Khánh ngập ngừng, quay đầu lại nhìn
Huyền bằng ánh mắt có phần phức tạp: “Thằng Dương...”
”Anh ấy trở về rồi!” Huyền buồn bã thở dài: “Hình như anh ấy biết hết mọi chuyện rồi hay sao ấy!”
”Sao nó biết được?” Khánh hơi ngạc nhiên.
”Tao cũng không rõ. Nhưng...” Huyền ngập ngừng cắn cắn môi: “Nhưng
nếu tao đoán không nhầm thì dường như anh ấy đã biết hết mọi
chuyện rồi.”
Khánh im lặng không nói thêm gì. Cậu hiểu
với tính cách của Dương, một khi đã biết mọi chuyện thì tuyệt đối
sẽ không bao giờ từ bỏ Huyền. Nếu Huyền đã không chấp nhận
cậu, vậy thì chẳng phải đây là điều cậu muốn sao? Nhưng nếu
thật vậy thì khổ cho Huyền, lại một lần nữa cô ấy phải sống
trong sự đau khổ. Cậu thật sự muốn cả hai được hạnh phúc.
”Nghỉ ngơi đi, tao về phòng đây!”
”Ừ!”
Khánh đứng dậy xoay người bước đi. Ra tới cửa cậu đột ngột dừng
bước, không quay đầu lại mà chậm rãi lên tiếng: “Nghe tao một
lần đi, chuyện gì tới sẽ tới, đừng tự làm khổ mình như thế
nữa.” Nói xong, cậu buồn bã rời đi. Tiếng bước chân chầm chậm
vang dội nơi hành lang lạnh lẽo về chiều khiến cậu cảm thấy
tâm trạng rơi vào hố sâu không lối thoát.
Thả người xuống
giường một cách mệt mỏi, Khánh khẽ nhắm đôi mắt sâu hun hút kia lại. Cậu muốn gạt bỏ hết mọi suy nghĩ ra khỏi đầu, ít nhất là lúc này để có thể
cảm thấy thoải mái hơn. Nhưng hình như cậu vừa nhớ ra gì đó vội bật
người dậy đưa mắt nhìn về phía chiếc bàn đặt cạnh góc tường. Từ hôm qua
tới giờ cậu không nhìn thấy Nhung. Bình thường thì giờ này cô ấy đã mang cháo vào cho cậu, ở lại một lúc lâu rồi mới chịu đi. Sao hôm nay lại
không tới nhỉ?
Tiếng gõ cửa vang lên bất ngờ làm Khánh giật mình
thoát ra khỏi những suy nghĩ vẩn vơ vừa thoáng qua. Nhìn ra cửa, một chị y tá đang hớt hải bước vào. Thấy cậu, chị ta vội nói: “Xin lỗi, cậu có
phải người nhà của cô Trịnh Ngọc Nhung không?”
Khánh hơi ngạc nhiên, chân mày khẽ nhíu lại nhìn chị kia trả lời: “Cô ấy có chuyện gì sao?”
”Cô ấy vừa mới ngất đi trước cửa bệnh viện, hiện tại đã được đưa vào phòng
cấp cứu. Trên người cô ấy lại không mang điện thoại nên nhất thời chúng
tôi không biết cách liên lạc với người nhà. Tại tôi thấy cô ấy hay tới
đây thăm cậu nên mới chạy tới hỏi.”
Khánh im lặng không nói gì,
tự nhiên trong lòng cậu lại có một dự cảm gì đó không lành. Cậu vội vàng đứng dậy bước tới gần chị kia, giọng nói có chút gấp gáp: “Phiền chị
đưa tôi tới đó.”
”Vậy cậu đi theo tôi.” Chị y tá kia nói xong rồi xoay người bước đi một cách vội vã. Khánh cũng nhanh chóng bước theo
sau. Chẳng hiểu sao lòng cậu cứ cồn cào không yên.
Cánh cửa dày
cộp lạnh lẽo vẫn đóng chặt. Khánh ngồi bên ngoài thấp thỏm chờ đợi. Bàn
tay đan vào nhau không ngừng động đậy. Tựa lưng ra sau ghế, cậu ngẩng
đầu lên nhìn trần nhà thở dài một hơi. Lạ thật, chỉ là một người bạn
bình thường thôi mà tại sao cậu lại trở nên như thế?
Âm thanh mở
cửa vang lên làm Khánh giật mình bật người ngồi dậy. Nhìn thấy vị bác sĩ từ bên trong bước ra, cậu lập lức đứng dậy bước thật nhanh tới gần: “Cô ấy không sao chứ?”
Nhìn thấu được sự lo lắng hiện lên trong đôi mắt Khánh, vị bác sĩ kia đưa tay kéo chiếc khẩu trang trên mặt xuống
dưới tới cằm khàn giọng trả lời: “Tạm thời đã ổn.” Vị bác sĩ kia dừng
lại nhìn Khánh một chút rồi mới nói tiếp: “Cậu đi theo tôi qua bên đây
một lát!” Nói xong, ông liền xoay người bước đi. Khánh mặc dù vẫn chưa
hiểu gì, nhưng nghe bác sĩ nói đã ổn thì cũng có phần yên tâm liền nhanh chóng theo theo chân vị bác sĩ kia.
Lật tờ giấy kết quả đặt trên bàn, vị bác sĩ kia nhìn sơ qua một chút rồi gập lại, đẩy gọng kính dày
cộp ngẩng đầu nhìn Khánh chăm chú: “Bệnh nhân bị đau bao tử, cơ thể
không được cung cấp đầy đủ chất dinh dưỡng trong thời kì mang thai nên
có dấu hiệu suy dinh dưỡng. Tạm thời thì cả hai mẹ con đều đã ổn, nhưng
việc này sẽ ảnh hưởng tới quá trình phát triển của đứa bé trong bụng.
Cũng có thể sau này cô ấy sẽ bị sinh non.”
”Cô ấy có thai
sao?”Khánh nghe xong bàng hoàng tới nỗi không thể thốt lên được lời nào. Nhung có thai? Chuyện này thật ngoài sức tưởng tượng của cậu.
Vị bác sĩ kia nghe xong, đôi mắt ẩn sau cặp kính dày khẽ nheo lại nhìn
Khánh một cách dò xét: “Có thai gần hai tháng rồi mà người nhà không
biết sao?”
“...”
Lúc quay lại phòng cấp cứu thì Nhung đã
được chuyển lên phòng hồi sức. Khánh đứng do dự trước cửa hồi lâu rồi
mới nhẹ nhàng bước vào tiến gần tới giường bệnh. Nghe tiếng động, Nhung
giật mình mở mắt. Nhìn thấy Khánh, cô vực người ngồi dậy lúng túng:“Sao...sao cậu lại ở đây?”
Khánh vẫn giữ nguyên sự im lặng, kéo
ghế lại ngồi trước mặt Nhung. Ánh mắt cậu xoáy sâu vào đôi mắt người đối diện một cách khó đoán. Mãi một lúc sau cậu mới lên tiếng: “Tôi biết
cậu về đây một mình. Nhưng bây giờ cậu nên gọi người nhà tới, hoặc trở
vào trong đấy đi. Cậu không thể ở một mình được. Cậu hiểu ý tôi chứ?”
Nhung hơi bất ngờ trước lời nói của Khánh. Có một nỗi hoang mang vô hình nào
đó vừa len lỏi vào cảm xúc của cô. Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt
Khánh, hai bàn tay giấu dưới chăn không ngừng run rẩy xoắn chặt vào
nhau: “Cậu...ý cậu...là sao?”
”Cậu đang mang thai, ở một mình như vậy rất nguy hiểm, nên có người nhà ở bên chăm sóc. Tôi sẽ liên lạc với họ giúp cậu.”
”Không được!” Nhung đột nhiên hét lên, khuôn mặt chuyển sắc trắng bệch. Đôi
môi khẽ run rẩy muốn nói gì đó nhưng không tài nào mở ra được. Cô chắc
chắn nếu bố mẹ cô biết chuyện này họ sẽ bắt cô phá thai ngay lập tức. Bố mẹ cô đều là những con người vô cùng nghiêm khắc, ngay từ nhỏ cô đã
phải tự ép buộc mình vào cái khuôn khổ ấy rồi nên cô rất rõ. Đứa bé này, cô không muốn từ bỏ. Nó là một phần máu thịt của cô, là sự kết tinh
giữa cô và người cô yêu. Cô tuyệt đối không thể để nó có chuyện gì được.
Ngẩng đầu nhìn Khánh bằng ánh mắt như van nài, khóe mắt bắt đầu
đỏ hoe, ươn ướt: “Mình xin cậu đấy, đừng để họ biết chuyện mình có thai. Một khi họ phát hiện ra thì sẽ không thể giữ lại đứa bé nữa. Mình cầu
xin cậu.” Nói đến đây, nước mắt cô đã không kìm được nữa mà rơi lã chã,
ướt đẫm hai gò má xanh xao.
Nhìn vào ánh mắt mang sự sỡ hãi đối
diện kia, tự nhiên Khánh thấy có cái gì đó khác thường trong lòng. Cậu
không biết lí do là gì, nhưng cảm thấy hình như đứa trẻ trong bụng kia
rất quan trọng đối với Nhung, sợ làm cô bị kích động lại ảnh hưởng tới
sức khỏe nên cậu miễn cưỡng gật đầu: “Vậy bây giờ cậu định thế nào?
Nhung im lặng cúi đầu xuống không nói gì. Thật sự thì cô cũng chẳng biết bây
giờ mình nên làm thế nào, tâm trạng cô hiện tại đang rất hoang mang và
sợ hãi. Vì muốn Khánh yên tâm, cô cố gắng cười tươi đáp lại: “Mình đã có dự tính hết cả rồi, không sao đâu. Cảm ơn cậu đã tới thăm mình.”
Khánh thôi không nói gì nữa. Cậu còn muốn hỏi một câu mà cậu cảm thấy rất
muốn biết nhưng cuối cùng lại không hỏi. Sự mệt mỏi nhanh chóng kéo
Nhung vào giấc ngủ. Khánh ngồi im lặng nhìn cơ thể yếu ớt trên giường
một lúc lâu, thấy thực sự yên tâm hơn rồi mới nhẹ nhàng bước ra khỏi
phòng.
Dương sau khi rời khỏi bệnh viện thì tới công ty ngay. Bởi vì anh trở về đột ngột nên công việc hiện tại còn đang dang dở. Cố gắng giải quyết công việc bộn bề một cách nhanh nhất có thể, đến lúc gần như hoàn thành thì đã xế chiều. Anh vội vã sắp xếp lại mọi thứ cho ổn thỏa
rồi chạy ngay tới bệnh viện.
Huyền nằm mãi một chỗ trong phòng
cũng cảm thấy buồn chán. Chân cô tuy vẫn bó một cục bột nặng trịch nhưng lâu dần cũng thích nghi được hơn trước. Cô bật người ngồi dậy gật gù
cái đầu một cách nhàm chán rồi quyết định trườn xuống khỏi giường, khập
khiễng đi ra khỏi phòng đi dạo một vòng cho thoải mái.
Vừa xuống
tới ngã rẽ cầu thang tầng trệt, Huyền chợt nhìn thấy Dương đang vội vã
từ phía cửa bệnh viện đi về chỗ mình. Sự vui mừng xuất hiện trong đáy
mắt vài giây rồi nhanh chóng biến mất, thay vào đó là nỗi sợ hãi vô hình đang dần xâm chiếm. Chẳng hiểu sao ý nghĩ muốn trốn chạy lại xuất hiện
trong đầu, Huyền vội xoay người khập khiễng bước tới phía gầm cầu thang
chui vào đó, chật vật ngồi xuống bởi cái chân đang băng bó. Cô nghe rõ
mồn một tiếng bước chân người dội ngay trên đỉnh đầu, mỗi một bước đều
làm tim cô đau thắt lại. Đến khi tiếng bước chân ngày một nhỏ dần cô mới thở hắt ra, cả người bỗng trở nên thẫn thờ.
Huyền chẳng biết
mình đã ngồi như thế bao lâu, chẳng biết đã nghe bao nhiêu tiếng bước
chân dồn dập vọng tới nữa. Khi định thần lại, ngẩng đầu nhìn ô cửa sổ
nhỏ vuông vắn mang một màu trắng lạnh lẽo phía trên tường cô mới biết
trời đã tối hẳn. Cô chật vật đứng dậy mới phát hiện chân mình đã trở nên tê cứng không thể nhúc nhích. Có ai khổ như cô không? Một chân thì què, một chân thì cứng như bị đông đá. Mặt mếu máo như sắp khóc, cứ đứng
khum người trong gầm cầu thang một cách bất lực mà than thở: “Đi kiểu gì đây trời!”
”Yên tâm. Không đi được thì anh vác đi!”