Tạ Bảo Châu không dám tin
nhìn Tạ Chấn Thanh, hy vọng vừa rồi là bà nghe lầm.
Tạ Chấn Thanh đứng trước mặt Tạ Bảo Châu, kiên nhẫn chờ đợi hưởng ứng của bà.
Tạ Bảo Châu nhìn biểu tình kiên quyết của Tạ Chấn Thanh, xác nhận lần nữa, “Ta
không có nghe nhầm chứ? Ngươi nói ngươi muốn cưới Lưu Tĩnh Minh?”
“Đúng vậy, cô, cô không có nghe sai, ta muốn cưới biểu muội Tĩnh Minh.” Hắn
khẳng định nói.
“Cô ta không phải biểu muội của ngươi! Biểu muội của ngươi chỉ có một mình Lưu
Chức Vân!” Tạ Bảo Châu giận không kìm chế được mà rít cao âm lượng, tay đập
xuống bàn.
“Hy vọng cô thành toàn.” Tạ Chấn Thanh bất hòa nhìn phản ứng tức giận của Tạ
Bảo Châu, chỉ là kiên định nhắc lại yêu cầu của mình.
“Thành toàn? Ngươi hy vọng ta thành toàn? Vậy Chức Vân phải làm sao bây giờ?”
Hắn nói thật dễ dàng! Vậy nữ nhi của bà tìm ai thành toàn?
“Cô, ta luôn luôn coi biểu muội Chức Vân đối đãi như muội muội bình thường,
không hề có tâm tư khác ──”
“Ngươi không cần nói với ta nhiều như vậy! Cho dù ngươi đối Chức Vân không có ý
tứ kia, ta cũng sẽ không đồng ý cho ngươi cưới tiện nha đầu Lưu Tĩnh Minh kia!”
Tạ Bảo Châu giận quá thành cười, “Nương của nha đầu kia bất quá chỉ là linh kỹ
thanh lâu thấp hèn, là xuất thân hạ lưu, không đáng để cho ngươi cưới cô ta vào
cửa? Đừng nói cô không đồng ý, ngay cả cha ngươi cũng không đồng ý, đây sẽ bôi
nhọ cho thân phận Tạ gia chúng ta!”
“Ta không quan tâm. Dù sao tương lai gia nghiệp Tạ gia là do đại ca tiếp nhận,
ta có thể đưa biểu muội Tĩnh Minh chuyển ra ngoài, sẽ không phá hỏng thanh danh
Tạ gia. Huống chi, ta cũng không cảm thấy xuất thân của nàng hạ lưu, mẫu thân
nàng là mẫu thân nàng, nàng là nàng, đây là hai chuyện khác nhau.” Tạ Chấn
Thanh phản bác nói.
“Chấn Thanh, đây không phải vấn đề ngươi đáng quan tâm. Trừ phi hôm nay ngươi
không phải là con cháu Tạ gia, nếu không ngươi đừng nghĩ rằng ngươi cao hứng
cái gì thì làm cái đó. Ngươi đã ở trên thương trường lăn lộn lâu như vậy, đạo
lý này còn không hiểu sao?”
Bà lại khuyên nhủ tiếp, “Nghe lời của cô, quên tiện nha đầu kia... Chức Vân của
chúng ta có điểm nào kém cô ta? Ngươi đừng giả vờ ngớ ngẩn!”
“Cô, người vì cái gì...” Tuy rằng hắn đến Lưu gia hơn 5 năm, nhưng hắn thật
không biết giữa các nàng có những va chạm gì, làm cho cô chán ghét Lưu Tĩnh
Minh như thế.
“Đừng nói nữa, tự ngươi hiểu rõ cái gì đối với ngươi là tốt nhất, đừng quên
ngươi là người Tạ gia. Đi xuống đi!” Tạ Bảo Châu đau đầu không thôi, phất tay
muốn Tạ Chấn Thanh đi ra ngoài.
“Chấn Thanh cáo lui trước.” Tạ Chấn Thanh vồn còn muốn nói thêm chút nữa, bất
quá hắn nhìn thấy sắc mặt Tạ Bảo Châu liền quyết định hãy từ từ, ít hôm nữa sẽ
nói sau!
Nhìn Tạ Chấn Thanh ra ngoài, Tạ Bảo Châu phiền não không dứt.
Sự nghiệp Lưu gia hoàn toàn dựa vào xử lý của Tạ Chấn Thanh, vốn là bà muốn cho
hắn cùng thành thân với Chức Vân, vì tương lai hắn có thể tiếp tục trông coi sự
nghiệp Lưu gia.
Nói như thế nào nữa, hắn là người trong nhà, dù sao vẫn tốt hơn để người ngoài
nhúng tay vào, vạn nhất tương lai tất cả gia sản Lưu gia đều rơi vào tay người
ngoài, vậy cũng sẽ không tốt.
Chậc, sớm biết tiện nữ nhân sẽ gây ra chuyện ngày hôm nay, lúc đầu nên đem ả
đuổi lên núi làm ni cô, đỡ phải để đến hôm nay phá hư chuyện của bà!
“Tích Quyên!” Bà mở miệng kêu to tỳ nữ đứng ở ngoài phòng.
Nghe thấy gọi, Tích Quyên lập tức đi vào cửa, cung kính đứng trước mặt Tạ Bảo
Châu chờ chỉ thị. “Phu nhân.”
“Đi gọi tiểu thư tới đây.” Trước tiên đem sự tình nói cho Chức Vân biết, xem
tiếp theo các nàng nên làm như thế nào cho phải.
“Dạ.” Tích Quyên đáp lại, liền xoay người đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, Lưu Chức Vân liền dẫn Xảo Xảo đi vào trong phòng Tạ Bảo Châu.
Vừa bước vào cửa, Lưu Chức Vân liền ngọt ngào kêu, “Nương tìm ta có chuyện gì?”
Tạ Bảo Châu nhìn nữ nhi yêu kiều trước mắt, trong lòng vừa khổ sở vừa đau
lòng... Muốn bà mở miệng như thế nào đây?
Lưu Chức Vân buồn bực dùng ánh mắt quái dị nhìn mẫu thân nàng, “Nương, nương
làm sao vậy? Ánh mắt người nhìn ta thật sự kỳ lạ!”
“Vân Vân...” Tạ Bảo Châu gọi nữ nhi một tiếng, lại không biết tiếp tục nói như
thế nào, đưa tay nhẹ nhàng sờ mặt nữ nhi.
“Nương, làm sao vậy? Ai làm người không vui?” Lưu Chức Vân trên mặt tươi cười,
bởi vì phản ứng không bình thường của mẫu thân thoáng biến mất.
“Nương không biết nên nói với con như thế nào...”
“Nói cái gì?” Lưu Chức Vân chớp ánh mắt xinh đẹp, bên trong tràn đầy nghi vấn.
Thở dài, Tạ Bảo Châu quyết định nói thẳng ra,” Chấn Thanh vừa nãy đến gặp ta,
nói là muốn cầu hôn tiện nha đầu Lưu Tĩnh Minh kia.”
Nghe lời mẫu thân nói, ý cười trên mặt Lưu Chức Vân hoàn toàn biến mất, đôi môi
nàng run run, muốn mở miệng nói chuyện, lại không thể phát ra âm thanh.
Đến khi thật sự tiêu hóa lời mình nghe được, trên mặt nàng hiện ra nụ cười miễn
cưỡng, “Nương, người đừng đùa ta.”
Nữ nhi ra vẻ bình tĩnh làm cho Tạ Bảo Châu đau lòng không thôi, bà lắc đầu,
“Nương không đùa con, Chấn Thanh thật sự nghiêm túc.”
“Vậy còn ta? Ta làm sao bây giờ? Biểu ca... Biểu ca sao có thể cưới ả? Sao có
thể...” Lưu Chức Vân thất thần lầm bẩm, nước mắt theo cái đầu nhỏ lắc lắc của
nàng mà rơi xuống.
“Con đừng vội khóc, lau khô nước mắt đi.” Tạ Bảo Châu cầm lấy khăn tay thay nữ
nhi lau lệ.
“Nhưng...” Lưu Chức Vân muốn nói, nhưng thanh âm nghẹn lại ở cổ họng, làm nàng
không để một câu nói xong.
“Đừng thương tâm, chúng ta trước hết nghĩ cách làm thế nào để đánh vỡ ý muốn
cưới ả của Chấn Thanh.” Tạ Bảo Châu an ủi nữ nhi, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng.
Xảo Xảo một bên nghe thấy lời nói Tạ Bảo Châu, do dự trong chốc lát, cuối cùng
vẫn mở miệng.
“Phu nhân...”
“Làm sao vậy?” Tạ Bảo Châu một mặt trấn an nữ nhi, không ngừng hỏi.
“Nô tỳ... Nô tỳ...” Xảo Xảo ấp úng, nói đúng ra là không nói ra miệng được.
“Ngươi không thấy được ta đang buồn phiền sao? Có chuyện gì nói nhanh, đừng lề
mề.” Tạ Bảo Châu phiền lòng không thôi, nào có kiên nhẫn lôi thôi với Xảo Xảo.
“Nhưng là, nô tỳ không biết có nên nói hay không...” Xảo Xảo cúi đầu, không dám
nhìn ánh mắt sắc bén của Tạ Bảo Châu.
Tuy rằng nàng bình thường ỷ vào dung túng của Nhị tiểu thư, ở trong phủ mượn
oai hùm ỷ thế hiếp người, nhưng cũng chưa từng thật sự làm ra chuyện gì hại
người, hiện tại nàng thật sự không biết có nên nói ra chuyện của mình hay
không.
“Nô tỳ hơn nửa tháng trước, ở sân ngoài viện lạc của Đại tiểu thư, nhìn thấy...
Nhìn thấy...”
Từ khi biết được Tạ Chấn Thanh thường xuyên tặng đồ cho Lưu Tĩnh Minh, nàng bởi
vì Lưu Chức Vân giao phó, mà bắt đầu để ý đến động tĩnh Lưu Tĩnh Minh. Vốn nàng
cũng chỉ là không có việc gì lặng lẽ đi qua nhìn xem, nhưng cho tới bây giờ
cũng không hề nhìn thấy cái gì.
Vậy mà một đêm kia, nửa đêm nàng đi nhà xí, cũng không biết là có linh cảm hay
ma quỷ xui khiến, mơ mơ màng màng, nàng bước đến hậu viên.
Nàng đột nhiên hoàn hồn, mới phát hiện mình đã đi đến viện lạc của Lưu Tĩnh
Minh. Nàng hoảng sợ, vội vàng muốn trở về.
Đang lúc nàng chuẩn bị trở về phòng, khóe mắt bỗng nhiên thoáng nhìn thấy một
đạo bóng đen từ phòng Lưu Tĩnh Minh đi ra, nàng kinh sợ không thôi, thiếu chút
nữa la to lên, tiếp theo thấy rõ đó là một nam nhân cao lớn, rất nhanh, hắn
liền biến mất sau bức tường.
Sau nàng quyết tâm đến, cẩn thận nhớ lại tình cảnh lúc đó, mới hiểu được nguyên
lai Lưu Tĩnh Minh đúng như lời đồn đãi, chưa xuất giá đã ở cùng nam nhân.
Thật sự là người không thể nhìn bề ngoài, Lưu Tĩnh Minh thoạt nhìn giống tiểu
thư khuê các, trong xương lại là một nữ tử phong lưu dâm đãng, chẳng trách phu
nhân thường nói nàng là tiện nha đầu hạ lưu, đều giống như nương của nàng.
Nhưng nàng cũng không dám đem chuyện này nói ra miệng, dù sao chuyện kia không
phải có thể tùy tiện nói lung tung ── đồn đãi bên ngoài sẽ không cho là thật,
nàng nói ra sự thật, sẽ hại chết Lưu Tĩnh Minh.
Tuy rằng nàng hầu hạ Nhị tiểu thư, bình thường cũng không hay tôn kính Đại tiểu
thư, nhưng người ta với nàng không thù không oán, làm gì lại thừa nước đục?
Bình an sống là tốt rồi.
Hơn nữa, vạn nhất sự tình không phải như nàng nghĩ, không phải vô duyên vô cớ
rước chuyện vào người sao?
Chẳng qua là hôm nay nhìn bộ dạng Nhị tiểu thư thương tâm khổ sở, nàng bỗng
nhiên mới nhớ tới chuyện này.
Nếu có thể vạch trần Lưu Tĩnh Minh bất trinh, có lẽ có thể xóa đi ý niệm cưới
nàng trong đầu biểu thiếu gia...
Khôn khéo như Tạ Bảo Châu, vừa nghe Xảo Xảo nói quanh co vài câu, trong lòng biết
có thể xoay chuyển tình thế, có lẽ phải dựa vào lời nói hiện tại của Xảo Xảo.
Vì thế nàng trước không vội mà thúc giục Xảo Xảo, ngược lại giao phó cho Tích
Quyên người hầu hạ mình, “Đưa tiểu thư về phòng trước đi. Nhanh lên!”
“Dạ. Nô tỳ biết.” Tích Quyên vội vàng tiến lên, muốn đỡ Lưu Chức Vân đang khóc.
“Vân Vân, con về trước phòng đi, nương sẽ giúp con nghĩ cách. Con đừng khóc,
nghe lời.” Tạ Bảo Châu nhẹ giọng khuyên nữ nhi.
Chờ Tích Quyên đưa nữ nhi rời khỏi đây, Tạ Bảo Châu liền chăm chú nhìn Xảo Xảo.
“Xảo Xảo, đem chuyện ngươi biết nói ra, một chút cũng không được giấu diếm.” Bà
cúi mình bắt tay Xảo Xảo nói.
Xảo Xảo khiếp sợ ngẩng đầu, mặt lộ vẻ khó khăn, “Nhưng, nô tỳ không dám chắc
chắn. Nếu nô tỳ nhìn nhầm...”
“Không sao, giờ nơi này cũng chỉ có chúng ta, ngươi nói, không cần sợ hãi.” Tạ
Bảo Châu thân thiết hòa ái, ôn tồn khuyên nhủ.
Bà nhìn Xảo Xảo vẫn đang do dự bất an, lưỡng lự, lại lần nữa mở miệng, “Xảo
Xảo, Lưu gia chúng ta đối đãi ngươi không tệ, tiểu thư bình thường cũng chiếu
cố ngươi, không để ngươi phải chịu khổ, chịu ủy khuất...”
Tạ Bảo Châu dừng một chút, quan sát phản ứng Xảo Xảo, “Ngươi là nha đầu thông
minh, ngươi cũng thấy, hiện tại tiểu thư có bao nhiêu thương tâm, nếu ngươi có
cách giúp nàng, tương lai chúng ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi.”
Nghe vậy, Xảo Xảo trong lòng âm thầm cân nhắc ── trước kia tiểu thư đối với
nàng tốt không nói làm gì, chỉ là tương lai nàng có thể tốt hơn, khẳng định có
thể để nửa đời sau của nàng không lo áo cơm.
Nàng nắm bàn tay ướt mồ hôi, quyết tâm ngẩng đầu lên, đem tất cả chuyện ban đêm
ngày đó nói cho Tạ Bảo Châu.
Tạ Bảo Châu nghe xong lời của nàng, khóe miệng vung lên nụ cười, ngay cả ánh
mắt cũng lên. “Xảo Xảo, việc này trước đừng nói lộ ra, tránh rút dây động
rừng.”
Thật tốt quá, không nghĩ tới lúc trước bà tùy ý tung lời đồn đại lại có một
ngày trở thành sự thật! Đừng nói Tạ Chấn Thanh không có khả năng thú nàng, nha
đầu chết tiệt kia cả đời này cũng đừng mong có hy vọng!
“Nô tỳ biết!” Kỳ quái, đem chuyện nói ra, lòng của nàng không hề khẩn trương
bất an, ngược lại còn ổn định lại.
Bởi vì nàng biết, từ giờ khắc này, mặc kệ Lưu Tĩnh Minh có thất đức hay không,
đều chỉ có một kết quả, mà nàng, vì vinh hoa phú quý chính mình, đã đem lương
tâm mình bán cho Tạ Bảo Châu...
Tạ Bảo Châu gật gật đầu, “Sau khi chuyện kết thúc, nếu ngươi còn muốn ở lại
trong phủ, ta liền thăng ngươi lên làm nha đầu tổng quản, tương lai chờ tiếp
quản vị trí mama. Nếu ngươi muốn hồi hương tìm người kết hôn, ta sẽ thay ngươi
chuẩn bị đồ cưới, cho ngươi xuất giá thật náo nhiệt... Dù sao nửa đời sau của
ngươi không cần phải lo.” Nàng cho Xảo Xảo hai con đường, mà bất luận là thế
nào, đối với Xảo Xảo mà nói đều có lợi.
“Cám ơn phu nhân.” Xảo Xảo hoàn toàn đã quên bất an vừa rồi, vì tương lai của
mình mà vui vẻ, cười há miệng.
Bên kia, Lưu Chức Vân được Tích Quyên đưa về phòng, ngồi ở ghế khóc một hồi
lâu.
Nàng càng nghĩ càng không cam lòng... Dựa vào cái gì Lưu Tĩnh Minh mới gặp biểu
ca có hai lần, lại có thể làm cho biểu ca vì ả mê muội? Mà nàng nhiều năm qua
đối tốt với biểu ca, hắn đều làm như không thấy...
Cảm giác không cam lòng xông lên, làm cho nàng oán hận toàn thân phát run, “Ả
dựa vào cái gì? Ả dựa vào cái gì dễ dàng đoạt đi người ta yêu? Dựa vào cái
gì?!”
Tích Quyên một bên cố gắng khuyên giải an ủi Lưu Chức Vân, nhìn chẳng những
không ngừng khóc, ngược lại Lưu Chức Vân cảm xúc kích động hơn, nghe được miệng
nàng đang nói chuyện, nhưng lại nghe không rõ ràng lắm, vì thế tiến lên chạm
một cái vào bả vai nàng, “Tiểu thư, người nói cái gì?”
Lời chưa dứt, Lưu Chức Vân bỗng nhiên đứng dậy, đẩy Tích Quyên đứng trước người
nàng, đi ra ngoài.
Thấy tình hình không ổn, Tích Quyên vội vàng đuổi theo, lo lắng hỏi, “Tiểu thư,
cô muốn đi đâu vậy? Tiểu thư...”
Lưu Chức Vân mặc kệ Tích Quyên gào thét đằng sau, bước nhanh về phía hậu viên,
một lòng muốn đi tìm Lưu Tĩnh Minh.
Chạy theo sau Nhị tiểu thư, Tích Quyên hoảng hốt không thôi. Nàng chạy đến,
hiện tại bộ dạng Nhị tiểu thư thật không bình thường.
Kêu cũng không dừng lại, gọi cũng không nghe, miệng lại không ngừng tự lẩm
bẩm... Nàng lại không thể không đi theo, sợ nếu xảy ra chuyện, không thể ăn nói
với phu nhân ──
Trong phòng, Lưu Tĩnh Minh ngồi ở mép giường, trong tay nắm một món đồ, suy
nghĩ.
Liên tục nhiều ngày, Ứng Vanh chưa tới Lưu gia tìm nàng. Hắn nói phải tới vùng
duyên hải Đông Hải thành, thay Hoàng Thượng làm việc, nhưng tính ngày thì hắn
đi cũng đã nhiều ngày, nói thật, nàng cũng nhớ hắn!
Nàng cầm trên tay Long Văn Ngọc Như Ý mà Ứng Vanh đưa cho nàng, suy tính có nên
đến Duẫn Khánh vương phủ một chuyến để thăm dò tin tức không, để cho mình an
tâm.
Mấy lần, nàng đem Ngọc Như Ý cất vào lại lấy ra, không biết như thế nào cho
phải.
Đang lúc nàng lần nữa bỏ đi ý niệm đến Duẫn Khánh vương phủ, vừa đem Ngọc Như Ý
để lại dưới gối, thì cánh cửa bị người dùng lực mở ra.
Nàng tưởng rằng lại là Linh Đan tức giận bên ngoài trở về, vội vàng cất kỹ dưới
gối đầu, đứng dậy, không ngờ được nàng còn chưa đứng vững thân thể, má trái
liền truyền đến đau rát nóng nhức.
Từ cửa như có luồng gió tiến gần nàng, dĩ nhiên lại là Lưu Chức Vân.
Mà chạm mặt bằng một bạt tai này, đem nàng đánh cho suýt ngã xuống đất, trên
gương mặt trắng noãn lập tức xuất hiện chưởng ấn sưng đỏ nhìn thất mà giật
mình.
“A...” Nàng khó khăn vịn lấy thành giường, mới không té lăn trên đất.
Nàng bị đánh đếnđầu óc choáng váng, trước mắt một mảnh đen kịt, đầu hỗn loạn,
hoàn toàn không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lưu Chức Vân lại lần nữa tiến lên, đưa tay túm lấy tóc nàng, hung ác đánh nàng,
miệng không ngừng mắng, “Ngươi không biết xấu hổ! Không biết xấu hổ!”
Nàng dường như phát điên, không ngừng công kích Lưu Tĩnh Minh không có chút
năng lực, “Hồ ly tinh hạ lưu! Không biết xấu hổ!”
Lưu Tĩnh Minh phản xạ đưa tay ngăn cản công kích của nàng, nhưng không có tác
dụng gì, bởi vì Lưu Chức Vân căn bản là điên cuồng đánh loạn, nàng chỉ có thể
chịu đựng sự đánh đập.
Lúc này Linh Đan từ bên ngoài trở về, còn chưa đi tới cửa, chợt nghe thấy trong
phòng xôn xao không bình thường, nàng còn nhìn thấy nha đầu trong phòng Tạ Bảo
Châu giống như bị ma đuổi, theo các nàng chạy như bay từ viện lạc.
Trong lòng nàng nhất thời nảy ra điềm xấu, vừa kêu chủ tử mình, vừa xách váy
chạy vào trong phòng.
“Tiểu thư, phát sinh chuyện gì?”
Linh Đan vừa vào cửa đã bị giật mình bởi cảnh tượng trước mắt, vội vàng chạy
lên muốn ngăn Lưu Chức Vân.
“Nhị tiểu thư, cô làm cái gì vậy? Cô buông tay! Buông tay... Ai nha!”
Linh Đan kéo không được Lưu Chức Vân mất đi lý trí, ngược lại bị nàng đánh một
quyền, ngồi bịch xuống đất.
“Cứu mạng! Nhị tiểu thư nổi điên! Cô không được đánh! Mau tới cứu người!” Linh
Đan từ dưới đất bò dậy, lần nữa muốn tiến lên giải cứu Lưu Tĩnh Minh.
Nàng hét lớn, lập tức tuyệt vọng nhớ tới bình thường viện lạc các nàng ở không
có người đi qua, giờ làm sao có người đến cứu tiểu thư?
Nàng tiến lên chen vào trước người Lưu Tĩnh Minh, dùng thân thể ngăn cản nắm
đấm của Lưu Chức Vân.
Sau lưng bị Lưu Chức Vân đánh cho đau đớn không thôi, nàng sợ đến khóc không
ngừng, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, nhưng nàng vẫn chịu đau đớn, kiên quyết
che chở trước người Lưu Tĩnh Minh, bảo hộ nàng.
Lưu Chức Vân mù quáng, mặc kệ Linh Đan ngăn cản, vẫn muốn công kích Lưu Tĩnh
Minh phía sau nàng. “Ngươi đi ra cho ta! Đi ra!”
“Nhị tiểu thư, cô đừng như vậy...” Linh Đan khóc cầu xin Lưu Chức Vân.
Lưu Chức Vân nhào tới, túm được tóc Lưu Tĩnh Minh, muốn lôi nàng từ sau Linh
Đan.
Da đầu Lưu Tĩnh Minh truyền đến cảm giác đau đớn, bức người kêu ra tiếng,
“A...”
Linh Đan thấy thế, vừa khóc vừa giữ lấy tay Lưu Chức Vân, bằng không với sức
lực nàng bây giờ, da đầu Lưu Tĩnh Minh sợ sẽ bị nàng xé rách.
Đang lúc Linh Đan dùng sức ngăn cản tay Lưu Chức Vân, Tạ Chấn Thanh từ bên
ngoài chạy vào, ngăn trở Lưu Chức Vân điên cuồng, giải cứu chủ tớ các nàng.
“Chức Vân, muội làm cái gì vậy? Còn không mau buông tay!” Hắn một đại nam nhân
thế nhưng không thể lập tức đem Lưu Chức Vân đẩy ra, có thể thấy được Lưu Chức
Vân mất đi lý trí có bao nhiêu khí lực kinh người.
Hắn từ phía sau ôm lấy nàng, dùng sức giữ lấy cổ tay nàng, bắt nàng không thể
không buông tay.
Tạ Chấn Thanh cố gắng khống chế Lưu Chức Vân không ngừng giãy dụa, điên cuồng
vặn vẹo, đem nàng kéo xa Lưu Tĩnh Minh đang xụi lơ trên mặt đất.
Tạ Chấn Thanh hô to gã sai vặt cùng hắn vào cửa, “A Ngưu, ngươi còn đứng đó làm
gì? Còn không qua đây giúp một tay!”
Bị hắn kêu, A Ngưu choáng váng mới lấy lại tinh thần, vội vàng tiến lên hỗ trợ
chế phục Lưu Chức Vân.
Khi Tạ Chấn Thanh kéo Lưu Chức Vân ra sau, Linh Đan quỳ khóc mềm nhũn ngồi dưới
đất, vết thương trên mặt trên người Lưu Tĩnh Minh thật mệt mỏi, chật vật không
chịu nổi.
Nàng nhìn chủ tử khóe miệng chảy máu, hai gò má sưng đỏ, tay không dám vươn ra
chạm vào nàng, sợ sẽ làm đau nàng, chỉ có thể hoang mang lo sợ ở một bên khóc
lớn.
“Tiểu thư...”
Lưu Tĩnh Minh từ đầu tới đuôi không hề nói một câu, hoàn toàn không cảm giác
được đau đớn trên người ── nàng đột nhiên bị chuyện ngoài ý muốn này dọa sợ.
Tình hình trước mắt làm nàng không phản ứng kịp, nàng tựa như nhìn chuyện phát
sinh là của người khác, ngây ngốc nhìn Lưu Chức Vân vẫn đang không ngừng điên
cuồng kêu gào giãy dụa, đầu tạm thời mất đi năng lực phán đoán.
Nàng không thể lý giải, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Sau khi Lưu Chức Vân bị người đưa ra khỏi phòng, bên trong không còn tiếng kêu
gào, chỉ còn lại tiếng khóc âm ỉ của Linh Đan.
Dần dần, nàng ý thức được người đang khóc là Linh Đan, lúc này mới chầm chậm
đưa mắt nhìn, dời ánh mắt về trên người Linh Đan đang khóc thút thít.
Nàng vươn bàn tay đầy vết cảo, chạm vào gương mặt đầy nước mắt của Linh Đan.
“Làm sao vậy? Ngươi khóc cái gì?”
Linh Đan nghe vậy, oa một tiếng, ôm lấy Lưu Tĩnh Minh khóc lớn.
Tiểu thư của nàng rốt cuộc làm sai cái gì? Lại bị người khi dễ như vậy, đánh
chửi như vậy?
Tạ Chấn Thanh tạm thời khống chế được tình huống, vội vàng tiến lên hỏi thăm
Lưu Tĩnh Minh.
“Ông trời của ta, nàng...”
Hắn nhìn Lưu Tĩnh Minh, không thể tin được Lưu Chức Vân xuống tay ngoan độc như
thế, nhìn khắp nơi, đều có vệt móng tay cào chảy máu, trên mặt lại sưng đỏ vô
cùng.
Đều là hắn làm hại... Tạ Chấn Thanh hối hận không thôi. Nếu sớm biết rằng sẽ
phát sinh loại sự tình này, hắn nhất định sẽ không nói ra dễ dàng như vậy...