“Ngươi đừng như vậy...
Thật xấu hổ...” Tiếng nói nỉ non từ đôi môi hồng diễm phát ra, y sam đỏ thẫm
trên người Lưu Tĩnh Minh xốc xếch bung ra, thân thể tuyết trắng hoàn toàn phơi
bày ở nam nhân trước mắt.
Nàng bị Ứng Vanh ôm đặt ở trên bàn ngọc tròn giữa phòng, hỉ chúc (nến thắp vào
đêm tân hôn) đỏ thẫm khiến vẻ đẹp của
nàng theo ánh chiếu càng rõ ràng hơn, ngay cả những sợi lông tơ trên người cũng
thấy được rõ nét.
Nàng ngồi ở mép bàn, hai chân bị hắn kéo ra đặt trên bàn, hạ thân giống như đóa
hoa nở rộ trước mắt hắn. Hắn ngồi xuống quỳ gối giữa hai chân, dùng môi lưỡi
cùng ngón tay linh hoạt chiều chuộng nàng.
“Bảo bối, nàng thật ngọt...” Trong cơ thể nàng không ngừng chảy ra chất lỏng, môi
lưỡi của hắn không ngừng liếm lên hoa nhị mềm mại của nàng.
Trong cơ thể trống rỗng khiến nàng mở miệng cầu khẩn, “Vanh, đừng đùa... Ta
muốn ngươi...”
“Chờ thêm chút nữa, cố kiên nhẫn chút...” Hắn đứng lên, dùng lưỡi đem bên môi
còn dính ái dịch trơn bóng thơm mát tiến vào bên trong, tham luyến mùi thơm của
nàng.
Hắn đặt phái nam giữa chân nàng, cọ xát vài cái, dính ái dịch của nàng, sau đó
lui mông thẳng lưng một cái, sau đó đem cự đại tiến vào trong nàng.
“Ưm...” Trong cơ thể nàng phong phú thỏa mãn mà kêu rên ra tiếng.
Hắn động thân tiến lên, đưa phái nam của mình nhập vào nơi chật hẹp.
“Thật chặt, thật nóng... Nàng mau đưa ta hòa tan...” Ở đây ban đêm lạnh lẽo,
trên người hắn lại chảy ra lượng lớn mồ hôi, theo động tác cuồng dã mà tản ra.
“Gọi đi, bảo bối. Ta thích nghe tiếng của nàng...” Trong mắt hắn tràn ngập tư
thế xinh đẹp kích tình của nàng, nam tính dưới thân không khỏi sưng đỏ lên.
“A a...”
Nữ tử yêu kiều uyển chuyển tuyệt vời cùng nam tử gầm nhẹ thở dốc, trong hỉ
phòng quang quẩn niềm vui sướng hân hoan ──
Hoàng Thượng làm chủ, Lưu Tĩnh Minh phong quang lấy thân phận Hợp Trinh công
chúa, thuận lợi gả vào Duẫn Khánh vương phủ.
Đồng thời Ứng Vanh cũng theo thỉnh cầu Lưu Tĩnh Minh, không hề truy cứu sai lầm
của Tạ Bảo Châu và Lưu Chức Vân. Nhưng hắn vẫn không thể có vẻ mặt ôn hoà đối
mặt với mẹ con các nàng, mỗi lần gặp mặt, đều bày ra khuôn mặt lãnh khốc vô
tình.
Đương nhiên, Lưu Tĩnh Minh kiên trì nhẹ nhàng, hắn không thể lãnh khốc được
lâu, hơn một năm sau, băng sương trên mặt hắn từ từ tan chảy, vui vẻ cùng thê
tử ── bất quá hắn thỉnh thoảng vẫn đeo lên bộ mặt lạnh lùng đến dọa người.
Sau lần ở phòng chứa củi cùng muội muội ôm nhau khóc lớn, quan hệ Lưu Tĩnh Minh
và mẹ con các nàng rõ ràng có thay đổi.
Lưu Chức Vân bất mãn Lưu Tĩnh Minh đều đem tất cả phát tiết ra ngoài, không còn
oán hận Lưu Tĩnh Minh nữa, cũng không còn oán hận hận điều gì, dứt bỏ tình
thương thua kém kia, một lần nữa bày ra tươi trẻ hoạt bát đúng với tuổi của
nàng.
Mà Tạ Bảo Châu cũng vì nữ nhi thay đổi, bỏ qua giận chó đánh mèo với Lưu Tĩnh
Minh, chấp nhận lãng quên quá khứ, mở lòng hướng tới cuộc sống tương lai.
Lúc đầu bà mới đối mặt Lưu Tĩnh Minh còn có chút không được tự nhiên, bất quá
từng ngày trôi qua, từ từ, bà đã có dáng dấp của một đại nương.
Đến khi Lưu Tĩnh Minh thay Ứng Vanh sinh một nữ nhi khả ái trắng mập, càng làm
Tạ Bảo Châu hoàn toàn bỏ đi ngăn cách trong lòng, thậm chí nguyện ý đến vương
phủ giúp Lưu Tĩnh Minh trong những ngày ở cữ, suốt ngày ôm bảo bối ngoại tôn nữ
của nàng vào lòng.
Từ nay về sau, thời gian
viên mãn của bọn họ, hạnh phúc chính thức ở lại trong lòng bọn họ, chưa từng xa
cách...