May mắn gặp lại khi chưa gả

Chương 6: Chương 6




Tề Dương không biết từ nơi nào chạy tới, đồng tình nhìn hai sư muội, nhưng vì phòng ngừa không bị bạo hành gõ đầu, cố ý tránh ở chỗ rất xa thay các nàng nói một câu công đạo: "Các nàng cũng không phải là hoa sen, vì sao phải dùng tới dùng nước bùn để bảo dưỡng? Đại sư huynh, huynh nên vứt bỏ sự thanh cao thuần khiết của huynh đi."

Ánh mắt Thương Vũ giống như ám khí bắn tới, Tề Dương lại một lần nữa biến mất không thấy bóng dáng.

Buổi luyện công vào sáng sớm cuối cùng cũng kết thúc, Ti Điềm cùng Lâm Tây Yến thối hoắc trở lại Hà viện, chuyện đầu tiên cần làm chính là đi tắm rửa, thay quần áo. Tâm tình hai người không tốt chút nào, ỉu xìu ngượng ngùng mang một bụng ủy khuất về phòng, thiếu nữ xinh xắn mười ba, mười bốn tuổi, ai lại không thích sạch sẽ chứ.

Quay về viện Chu Tước, Ti Điềm nhớ tới mình chỉ có hai cái váy nên có chút lo lắng, nghĩ thầm phải nhanh chóng giặt sạch, tranh thủ thời gian hong khô mới được, nếu không thì không còn quần áo để thay đổi. Sư huynh thật đáng ghét, rõ ràng muốn chỉnh nàng còn bày đặt nói "Nghiêm sư xuất cao đồ". Hắn trêu chọc mình như vậy, nghĩ thế nào cũng cảm thấy khó chịu, chẳng lẽ là báo thù vì mình đã "phi lễ" hắn, vì hắn luôn cho rằng các nàng đã chiếm tiện nghi của hắn.

Ti Điềm cơm cũng không kịp ăn, vội xắn tay áo lên đem quần áo dơ bỏ vào trong thau đem ra giếng giặt. Cũng may mà nước giếng mùa đông thì ấm, mùa hè thì mát, không có rét đến thấu xương. Nàng ngồi ở trên ghế đá, nhớ tới mẫu thân đã từng nói lúc có nguyệt sự không thể bị cảm lạnh, liền lót hai quyển sách cũ trên tảng đá.

Quần áo cùng giầy bị dính nước bùn quả thật là thối không chịu nổi. Tay của nàng vừa bỏ vào nước, lòng bàn tay bị vỏ kiếm đánh qua lập tức đau như bị kim châm, ngay cả vắt nước quần áo cũng không dám dùng sức. Nàng cắn răng một bên vò quần áo một bên nhỏ giọng lải nhải: "Vò cho ngươi chết, vò cho lỗ mũi của ngươi lệch luôn..."

Đột nhiên, trên đầu bị gõ một cái thiệt mạnh.

"Muốn vò chết ta, đúng không?"

Nàng giật mình, thầm nói sao mà lại xui xẻo như vậy chứ, sao hắn đi mà không phát ra một tiếng động nào? Còn vừa vặn nghe thấy nàng nói xấu hắn?

"Đại sư huynh." Nàng bỏ quần áo xuống, đứng lên, sợ hãi nhìn hắn không biết nói cái gì cho phải, vì có tật giật mình nên mỉm cười với hắn một cái. Thế nhưng Đại sư huynh lại nhíu mày làm khuôn mặt tuấn tú trở nên vô cùng nghiêm túc, ánh mắt thì lạnh lẽo như muốn đóng băng nụ cười gượng gạo của nàng.

Nói xấu sau lưng hắn còn bị bắt tại trận, hắn nhất định sẽ không để yên cho nàng đâu. Vì thế nàng đành ngoan ngoãn chờ Thương sư huynh "Trả thù" vậy.

Thế nhưng mặt Thương sư huynh lại đỏ lên, xoay người liền rời đi.

Nàng ù ù cạc cạc nhìn bóng lưng của hắn, cảm thấy có điểm gì là lạ, hắn bình thường đều là tiêu sái, vênh váo tự đắc, hôm nay thật sự là kỳ quái, đến đây một cách lặng lẽ, chưa nói tiếng nào đã rời đi, hơn nữa, bước đi của hắn không tiêu sái giống ngày thường, mà dường như có chút vội vàng.

Nàng không đoán ra lí do thế nhưng khi nàng cúi đầu chuẩn bị ngồi xuống, nàng liền biết được chuyện gì đã xảy ra.

Trong nháy mắt dường như toàn bộ máu trong người nàng đều vọt hết lên mặt, sau một hồi hoa mắt chóng mặt, chuyện như vậy mà cũng có thể phát sinh được, còn phát sinh ở trước mặt hắn nữa chứ.

Trên sách cũ bị dính một ít máu đỏ sậm.

Nàng xấu hổ đến nỗi dường như toàn thân bị bỏng, trái tim đập bịch bịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nguyệt sự của nàng tới được ba lần, mỗi lần đều xui xẻo, quần áo hay trên giường thế nào cũng bị dính chút ít, cho nên nàng rất chán nản, mẫu thân thường an ủi nói đợi nàng quen thì sẽ ổn thôi. Thế nhưng vào lúc này lại bị Thương Vũ nhìn thấy. Sau này làm sao mà dám nhìn mặt hắn nữa chứ?

Nàng xấu hổ vội vàng cầm quần áo đi tắm, nhưng sau khi tắm xong lại phát hiện một vấn đề. Váy nàng bị dính dơ, mà nàng cũng không còn cái váy nào để thay đổi, làm sao bây giờ? Lúc này Lâm Tây Yến ăn xong điểm tâm quay trở lại. Ti Điềm đành phải mượn nàng ta một cái váy. Lâm Tây Yến có chút không vui, nhưng thấy nàng cũng không có quần áo để thay, đành phải cho nàng mượn.

Ti Điềm vội vàng đem váy trên người thay ra rồi đi giặt sạch, chỉnh đốn gọn gàng mới đi Hà viện ăn điểm tâm.

Ăn được một nửa thì người nàng không muốn gặp nhất cũng đi tới dùng cơm, ngồi cách nàng không xa.

Mặt nàng lập tức đỏ lên, tim lại bắt đầu nhảy loạn, loại cảm giác lúng túng khó xử này quả thực là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả*.

*Ý chỉ người trước, kẻ sau không ai bằng, vậy ý câu này chắc là Ti Điềm cảm thấy vô cùng lúng túng mà xưa nay chưa từng có.

Không biết có phải do nàng nhìn nhầm hay không chứ nàng cảm thấy nét mặt của hắn có chút cứng ngắc, sau khi ngồi xuống thì đầu cũng không ngẩng lên, làm như không nhìn thấy nàng. Mà như vậy thì cũng tốt.

Nàng vùi mặt vào trong bát cơm, do bới quá nhanh mà suýt nữa còn bị sặc.

Vội vàng ăn xong, nàng buông bát đỏ mặt muốn lén lút chuồn đi từ phía sau.

Dường như sau lưng hắn mọc thêm một con mắt, bỗng nhiên đưa tay ra ngăn nàng lại, sau đó đưa cho nàng hai quyển sách.

Ánh mắt của hắn không hề nhìn nàng, chỉ hung dữ nói: "Buổi chiều ngươi cùng Lâm Tây Yến phải học thuộc hai quyển này."

Nàng vội nói: "Được, được." cầm sách liền chạy trối chết.

Hắn cũng thở phào một cái, loại chuyện vừa rồi cũng là lần hắn đầu tiên gặp phải. Nói không xấu hổ, đó là giả dối. Một ít màu đỏ đỏ từ khi hắn đi ra khỏi viện Chu Tước đến giờ vẫn còn thoáng qua trong đầu hắn, thật sự làm cho hắn muốn phát hỏa mà.

Quay trở lại viện Chu Tước , nàng đem sách đưa cho Lâm Tây Yến một quyển, sau đó trở lại phòng mở ra vừa xem, thì ra sách này gọi là《 kỳ hoa dị thảo 》.

Nàng đọc kĩ từng tờ một, âm thầm kinh hãi. Hai chữ "Kỳ, dị", kỳ thật chỉ là các loại độc tính. Trong sách liệt kê các loại hoa cỏ có độc, cùng với đặc tính tương sinh tương khắc của từng loại.

Tại sao phải học thuộc cái này? Nàng hơi thắc mắc nhưng không dám đi hỏi Thương Vũ, gặp phải chuyện vừa rồi, nàng chỉ mong sao từ nay về sau đừng nhìn thấy hắn nữa. Thế nhưng cùng sống dưới một mái hiên, không thể nào không gặp nhau, chỉ có thể coi như chuyện này chưa bao giờ xảy ra thôi, nàng thở dài, hy vọng là trí nhớ của hắn không được tốt, sẽ nhanh chóng quên chuyện này đi.

Trí nhớ nàng rất tốt, trước đây các vị lão sư vẫn luôn thán phục khả năng học thuộc lòng của nàng. Cho nên khi hoàng hôn vừa buông xuống là nàng đã học thuộc được một nửa quyển sách rồi.

Lâm Tây Yến đứng ở ngoài sân gọi: "Ti Điềm, đi ăn cơm không?"

Ti Điềm đáp một tiếng, để sách xuống đi ra, chỉ thấy Lâm Tây Yến đang xoa huyệt Thái Dương, trông có vẻ rất buồn rầu.

"Ngươi thuộc hết chưa?"

"Chưa, mới được một nữa hà."

Lâm Tây Yến kinh ngạc hét lên: "Một nửa? Trời ơi ta mới thuộc có bảy trang."

Ti Điềm cũng rất kinh ngạc, cả buổi trưa mà học thuộc có bảy trang? Nhưng nàng vội vàng an ủi: "Sư tỷ đừng vội, Đại sư huynh chỉ nói chúng ta học thuộc, nhưng không nói lúc nào học thuộc, chúng ta cố hết sức là được."

Lâm Tây Yến có chút không vui, đi được hai bước lại nói: "Một hồi nữa ăn cơm nếu nhìn thấy hắn, ngươi cũng đừng nói là ngươi đã thuộc được một nửa nha, nếu không hắn nghĩ ta không chăm chỉ nữa."

"Muội biết rồi, sư tỷ." Nàng đã nhận thấy tính tình hiếu thắng của Lâm Tây Yến cho nên rất sảng khoái đáp ứng.

Quả nhiên khi nàng cùng Lâm Tây Yến đang ăn cơm ăn thì Tề Dương cùng Thương Vũ đến.

Nàng vừa thấy Thương Vũ liền vô tình nhớ đến tai nạn xấu hổ hồi sáng, mặt nàng lại bắt đầu đỏ lên, vì vậy nàng vội vàng "vùi đầu" ăn cơm, "Vội vàng" tới mức không dám ngẩng đầu lên.

Tề Dương rất vui vẻ chào hỏi hai người, mà Thương Vũ thì vẫn duy trì vẻ mặt lạnh lùng.

Ti Điềm ăn thiệt nhanh sau đó thấp giọng nói: "Sư huynh, sư tỷ cứ từ từ dùng bữa." Sau đó, đứng lên định rời đi.

"Học đến đâu rồi?"

Thương Vũ để đũa xuống, ngăn nàng lại ngay trong góc phòng. Nàng đứng dựa vào tường trả lời một cách máy móc: "Đại sư huynh, muội, muội học thuộc được sáu trang rồi."

"Sáu trang!" Hắn làm như nghe được chuyện gì kinh dị lắm, hai mắt trừng to nhìn nàng, có vẻ như không thể tin được, khinh bỉ có, phẫn nộ có, giống như làm tâm tình phức tạp lắm vậy. Kỳ thật thì bình thường hắn không có như vậy, nhưng sau cái chuyện sáng nay, hắn vừa nhìn thấy nàng, liền cảm hơi ngại ngùng, cho nên hắn bèn làm ra vẻ "Hung dữ" để che dấu sự ngại ngùng của hắn.

"Muội nhất định sẽ cố gắng học thuộc." Ti Điềm thấy tình huống không ổn, vội vàng bổ sung một câu.  

"Khi nào?" Hắn hừ lạnh một cái, ánh mắt sắc bén như dao, vẻ mặt của hắn thay đổi có thể nói còn nhanh hơn cả lật sách.

Lâm Tây Yến vội vàng ho khan vài tiếng. Ti Điềm liền hiểu ý của nàng. Nếu mình học thuộc quá nhanh, tự nhiên lòi ra Lâm Tây Yến học quá chậm, chỉ sợ nàng ta sẽ bị phạt.

"Đại sư huynh, ba ngày được không?"

Hắn không hài lòng lắm, nhưng ngẫm lại cả buổi mà nàng học thuộc có sáu trang, ba ngày học một quyển sách coi như là thách thức với nàng ấy rồi, vì vậy, khẩu khí hoà hoãn lại, hăm dọa nói: "Ba ngày sau, nếu vẫn không học thuộc thì cũng đừng trách ta không khách khí."

Ti Điềm như được đại xá, vội nói: "Được mà, muội đi học ngay đây."

Rời khỏi Hà viện, nàng thở dài một hơi. Thương Vũ là Đại sư huynh, chỉ lớn hơn các nàng có mấy tuổi, mà bày đặt kiêu ngạo, hung dữ, hừ, hừ.

Buổi tối, Lâm Tây Yến đóng cửa phòng lại, bắt đầu học thuộc lòng.

Ti Điềm cũng không vội, ba ngà đủ cho nàng học thuộc rồi. Việc quan trọng đầu tiên là đi phòng bếp mượn cái lò sưởi cầm tay để hong khô váy của nàng, phơi cả một buổi trưa mà vẫn chưa khô hẳn, nghĩ tới ngày mai phải đứng mai hoa thung, lại té vào trong đống bùn nữa, đi về chắc chắn phải tắm rửa, cho nên nàng phải chuẩn bị quần áo trước mới được.

Nàng mới đi đến cửa ra vào phòng bếp, đang muốn đi vào thì thấy trước bếp lửa có hai người đang ngồi tán gẫu với nhau. Hai người đều ra dấu để nói chuyện. Một trong hai người chính là người nam nhân giúp nàng chỉ đường vào buổi sáng

Nàng đứng đó nhìn ánh lửa chiếu lên một nam một nữ, vẻ mặt của họ dưới ánh lửa lập lòe vô cùng bình thản ôn hòa. Trước đây cha và mẹ cũng nhìn nhau như vậy, dịu dàng ôn nhu nói chuyện phím, thỉnh thoảng Tiểu Ngạn sẽ chạy tới ầm ĩ vui đùa một lát, sau đó lại chạy đi.

Đợi được một lát nàng mới nhẹ giọng hỏi: "Xin hỏi đại thúc, người có lò sưởi tay không cho con mượn một cái, con muốn hong khô quần áo."

Hai người trong phòng dường như đều có thính lực rất tốt, chỉ là không thể nói chuyện thôi nhưng khi nghe được thanh âm của nàng, liền lập tức quay đầu lại nhìn.

Nữ nhân kia khoảng chừng ba mươi tuổi, mỉm cười gật gật đầu. Từ trong lò lấy ra một ít than củi rồi bỏ vào một cái bếp lò cầm tay be bé.

Ti Điềm vội vàng nói cảm tạ.

"Khách thẩm, hôm nay có đồ ăn đồ khuya sao?" bỗng nhiên có tiếng của Tề Dương từ sau lưng Ti Điềm vang lên. Nàng cầm lấy bếp lò quay đầu lại nhìn thì thấy Tề Dương giống như là mới từ phòng tắm đi ra, tóc vẫn còn ẩm ướt, trên người mang theo một chút mùi hương của xà phòng.

Hắn đứng sát ở phía sau của nàng, dường như hắn không có ý thức được là nam nữ thụ thụ bất thân, nghiêng đầu nghiêng nhìn vào trong phòng bếp, lòng ngực của hắn đụng trúng đầu vai của nàng.

Nàng đỏ mặt nhích sang bên cạnh một chút nhường chỗ cho hắn, Nàng kia mỉm cười gật đầu với hắn đồng thời ra dấu một cái.

Tề Dương vui vẻ nói với Ti Điềm: "Muội có đói bụng không? Đợi lát nữa ta cho muội ăn ké một miếng chịu không?"

Ti Điềm vội nói: "Cảm ơn Tam sư huynh."

Tề Dương vỗ vỗ vai của nàng: "Đừng khách sáo!" hắn vỗ vỗ làm Ti Điềm giật cả mình. Ôi, tên này thật sự không biết nam nữ thụ thụ bất thân là gì sao?

Tề Dương cùng nàng đi ra khỏi Hà viện. Đường hành lang rất hẹp, cho nên Tề Dương đi bên cạnh gần như là dính sát vào người nàng. Nàng có chút xấu hổ bèn tìm chuyện để nói: "Đại thúc vừa rồi là đầu bếp sao?"

"Muội nói là Khách đại thúc?”

"Ừ."

"Hai vợ chồng bọn họ cũng không tính là đầu bếp, họ là một người bạn của sư phụ, bị người ta hạ độc thủ, cho nên sư phụ thu nhận bọn họ, mà họ lại không chịu ngồi không, đòi làm chút gì đó mới chịu. Muội xem chỗ này cũng không có gì việc làm, ngoại trừ phòng bếp, ha ha."

Trở lại viện Chu Tước, sau khi hong khô hai cái váy, nàng mới cầm sách tiếp tục học thuộc.

Đêm khuya thanh tĩnh, lòng người cũng thấy yên bình hơn, vì vậy nàng học thuộc nhanh hơn mọi lần. Bỗng nhiên nghe thấy tiếng Tề Dương ngoài cửa gọi: "Ti Điềm." 

Nàng vội vàng để sách xuống, vừa mở cửa ra đã thấy Tề Dương cười hì hì đi vào.

"Ăn khuya thôi, ăn thử món bánh ngọt Phù Dung vừa ngon vừa mềm này đi."

Ti Điềm vội vàng nói cám ơn, Tề Dương đã tự động bưng khay đi vào phòng nàng.

Ti Điềm đi ở phía sau, cười nói: "muội đi gọi sư tỷ tới nhé."

Tề Dương vội vàng ngăn cản: "Đừng gọi nàng."

Ti Điềm khó hiểu: "Vì sao?"

Tề Dương có chút thông cảm chỉ chỉ bên cạnh, nháy mắt ra hiệu nói: "Để nàng ấy yên tâm học thuộc bài đi, đừng chậm trễ thời gian của nàng ấy. Thật đáng thương, không biết nàng ấy có học thuộc nổi không nữa?"

Ti Điềm ngạc nhiên: "Làm sao huynh biết?"

Tề Dương trợn tròn mắt lên, kể lại: "Lúc nàng ấy mới tới đây, vô tình thấy ta đang luyện thất tinh phi vũ châm liền quấn quít đòi ta dạy nàng. Ta dạy nàng chín câu khẩu quyết, ai ngờ đâu, chỉ có chín câu khẩu quyết mà nàng học hết một ngày mới thuộc đó, thật không thể tưởng tượng nổi mà. Cho nên, muội đừng đi quấy rầy nàng ấy, để nàng ấy chuyên tâm học hành, Đại sư huynh không dễ nói chuyện như ta đâu. Nếu học không thuộc không biết bị phạt như thế nào nữa?"

"Vậy được rồi."

"Muội nếm thử món này đi, đây là món bánh ngọt sở trường của Khách thẩm đó, ăn ngon cực kỳ đúng không?" Tề Dương cầm một miếng bánh ngọt đút vào trong miệng nàng.

Nàng có chút xấu hổ, khẽ ngửa ra nhận lấy miếng bánh ngọt, quả nhiên là rất ngon, vừa ngọtvừa thơm.

"Ăn ngon không?" Tề Dương đắc ý nhìn nàng, dường như cái bánh ngọt này là do hắn làm vậy.

Tề Dương vừa ăn bánh ngọt vừa tám: "Muội biết không? Thất Thế Môn vừa truyền ra tin tức muốn nhận đệ tử, mới có nửa tháng mà đã có đến bốn, năm mươi thiếu nữ đến đây. Nhưng chuyện này mới hay hơn nè, muội có muốn nghe không?"

"Muốn nghe." khi một người muốn nhiều chuyện mà ngươi không cho hắn cơ hội, thật là vô nhân đạo đó. Vì vậy, Ti Điềm rót cho Tề Dương một chén nước, cho hắn nhuận cuống họng bắt đầu kể chuyện, sau đó ngồi ở một bên chăm chú lắng nghe. Nàng cảm thấy Tam sư huynh hiện giờ đáng yêu gấp mấy trăm lần so với Đại sư huynh.

"Nơi này cao như vậy, kỳ thật không ai có thể một hơi mà lên tới đây, sư phụ cố ý kêu Đại sư huynh nói là thấy những người đó đã dừng chân nghỉ ngơi. Có mười mấy người nghe xong lời này liền quay đầu xuống núi. Thật sự là những người thành thực mà, uổng công cho họ khổ cực một chuyến."

Ti Điềm mở to hai mắt: "Thì ra ai cũng nghỉ chân à, muội còn tưởng rằng thực sự có người có thể leo lên đây mà không cần không nghỉ chân đó chứ."

Tề Dương quệt miệng nói: "có chứ, ngay cả tiểu cô nương yểu điệu như các muội cũng có thể bò lên đây cũng là không tệ rồi. Nhớ năm đó, lần đầu tiên ta bò lên đây suýt chút nữa là khóc lóc om xòm rồi."

"Có ba cô nương không dễ gì bị lừa gạt, cứ quấn lấy Đại sư huynh xin cho họ một cơ hội. Điều kiện của Đại sư huynh là gì thì muội biết rồi đó?" Tề Dương vụng trộm cười mờ ám, vẻ mặt tinh nghịch.

Ti Điềm đỏ mặt, cúi đầu giả bộ uống nước, gần như vùi mặt vào chén trà.

Tề Dương cười cười hì hì: "Nghe nói chỉ có năm cô nương chịu làm theo yêu cầu này. Muội cùng Lâm Tây Yến là hai người trong số đó. Ta đã nói rồi mà, ba cô nương kia đã có ý dồ từ trước rồi."

"Một người trong đó khi nhìn thấy sư phụ liền đưa cho người một phong bào lì xì, ta đoán chắc là ngân phiếu. Sư phụ nhìn cũng không thèm nhìn, lập tức mời nàng xuống núi. Nàng còn nghĩ sư phụ chê ít tiền, ngày hôm sau lại tới nữa, còn đem theo một phong bao lì xì lớn hơn, thật sự là buồn cười, cô ta nghĩ sư phụ thiếu bạc sao?"

"Cô nương thứ hai khi nhìn thấy sư phụ liền hỏi sư phụ có đồng ý nhận nàng không. Sư phụ chưa nói có đồng ý hay không, chỉ hỏi nàng, vì sao muốn vào Thất Thế Môn, nàng lại nói danh tiếng của Thất Thế Môn trên giang hồ rất hiển hách, một khi nàng vào được Thất Thế Môn thì những người khác sẽ kính sợ nàng."

Ti Điềm nở nụ cười: "Thật kỳ quái, vì sao không muốn người khác thích mình mà lại muốn người khác sợ mình?"

Tề Dương cũng cười: "Đúng vậy! muội không thấy đâu, nàng kia nhìn rất dũng mãnh, về sau ai xui xẻo lắm mới lấy phải nàng ta." Hắn uống một hớp nước, bỗng nhiên cười ha ha: "Hay nhất chính là cô nương kia. Nàng hôn Đại sư huynh rồi còn nói một câu vậy nè:“ngươi lớn lên xinh đẹp như vậy, đừng để người khác hôn bậy bạ, mà hãy gả cho ta đi. Đại sư huynh vừa nghe xong, sắc mặt chuyển sang đen thui, ha ha. Cô nương kia thấy sư phụ còn hỏi Đại sư huynh kết hôn chưa, muội không biết đâu, lúc ấy đại sư huynh một thân sát khí, sư phụ nào dám nhận nàng, lập tức mời nàng xuống núi, quả thực so với cô nương thứ hai còn dũng mãnh hơn nhiều!" Tề Dương càng nói càng cảm thấy buồn cười, vỗ đùi cười mất hết hình tượng.

Ti Điềm cũng cười ra tiếng, nghĩ đến Thương sư huynh bị người khác đùa giỡn, thật sự cảm thấy thoải mái sung sướng mà.

"Sư phụ vì sao kêu Đại sư huynh làm như vậy?"

"Cái này, ta cũng không biết. Vốn ta còn rất cực kỳ hâm mộ Đại sư huynh xinh đẹp như vậy, thế nhưng sau này khi nhìn thấy mấy cô nương mê trai kia, ta vô cùng đồng cảm với Đại sư huynh. Ha ha." Tề Dương vỗ tay cười to, chuyện cười này hắn nhịn lâu lắm rồi, rốt cuộc đã có người cùng hắn chia sẻ, cho nên hắn cười đến đặc biệt vui vẻ sảng khoái.

Hai người đang lăn lộn cười sung sướng.

"Tề Dương tiểu tử, ngươi lại ngứa da phải không?"

Đột nhiên, một âm thanh lạnh lẽo từ bên ngoài vang lên.

Tề Dương cùng Ti Điềm giật mình đứng dậy. Ngay Cửa ra vào xuất hiện hung thần Thương Vũ, lần này nàng mới biết được cái gì gọi là một thân sát khí. Hắn hung dữ trừng mắt Tề Dương, sau đó lạnh lẽo nhìn lướt qua nàng.

Việc này, Tề Dương có thể nói với người khác không? có thể. Còn nói với nàng? Không thể!

Nàng run lên một cái, nhớ tới lúc nãy Tề Dương đi vào hình như không khòa cửa, hai người ở chỗ này cười vui vẻ, màn đêm yên tĩnh như vậy, võ công của hắn lại cao, cách nhau một viện, hắn không nghe được gì mới là lạ.

Tề Dương cười đùa tí tửng nói: "Đại sư huynh, huynh còn chưa ngủ sao, đệ cùng Ti Điềm đang ăn bánh ngọt Phù Dung, huynh có muốn ăn một chút không?" Hắn ân cần đưa lên một khối bánh Phù Dung, cười đến cái mũi con mắt như muốn dính vào một đoàn.

Thương Vũ nhéo lỗ tai Tề Dương, xách ra bên ngoài, lại nhớ tới nàng cũng đang cười cười nói với hắn "hẹn gặp lại", hắn không hiểu sao lại thấy nổi giận.

"Ai nha, Đại sư huynh xin tha mạng, đệ nói tất cả đều là sự thật, là sự thật mà, đệ không có một câu một chữ nào nói dối mà, ôi, ôi, việc này sư phụ cũng là biết mà, huynh sao lại nhéo lỗ tai của đệ."

Nàng sợ hết hồn, thầm nghĩ tiêu rồi, ngay cả việc riêng tư của hắn nàng cũng biết rồi, không biết sau này hắn chỉnh nàng như thế nào nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.