Editor: duong lieu
Lục Trăn châm chọc nói, “Cậu biết không? Ngay từ đầu người huấn luyện của chúng tôi phi thường biến thái, anh cùng ai tốt, anh ta liền cố ý đem các anh đặt ở một tổ, để các anh tự giết lẫn nhau, cho nên, Tiêu Dao ca ca chưa bao giờ cùng người khác thân thiết.”
“Long Tứ gặp người liền đánh, quan hệ cùng ai đều rất kém cỏi, Vân Sinh là hũ nút, một năm chưa chắc nói mấy câu.”
“Tiểu sinh liền đáng thương, người gặp người thích, về sau, tiểu sinh giết người hơn, cũng là người gặp người hận, không ai nguyện ý cùng tôi một tổ.” Lục Trăn cuối cùng câu nói kia, nói xong vô cùng phiền muộn.
Nolan lại cười không nổi, dễ dàng trong giọng nói như vậy, bao hàm bao nhiêu thống khổ khó chịu, có lẽ, chỉ có Lục Trăn tự mình biết.
Cho tới bây giờ đều là, ai thống khổ, ai biết.
“Nói như thế, tôi so với anh hạnh phúc quá nhiều.” Nolan nói, mặc dù bọn họ bắt đầu hệ thống huấn luyện cũng đặc biệt tàn khốc, dù sao cũng là có tỉ lệ tử vong, lại rất tôn trùng sinh mệnh, nếu là anh không kiên trì, có thể, anh có thể rời đi.
Không giống Lục Trăn, không hề có lựa chọn.
Chỉ có thể như vậy.
“Đã gặp ác mộng sao?”
“Đã.” Lục Trăn thành thực nói, nếu nói là cho tới bây giờ cũng sẽ không gặp ác mộng, vậy cũng quá giả tạo, cũng không hiện thực, Nolan thiếu tá cũng sẽ cho rằng, anh chỉ là ở cậy mạnh, “Hồi bé, thường xuyên gặp ác mộng ngủ không được, về sau, thói quen, cũng là tê dại, dần dần, cũng là không hề sợ hãi.”
Nolan đau lòng tăng lên, lại không biết nên biểu đạt như thế nào, mới có thể làm cho Lục Trăn minh bạch tâm tình của anh, có lẽ, Lục Trăn vẫn luôn không minh bạch.
“Lục Trăn, tôi từng rất thích, rất thích một người, ở thời gian tôi còn là rất hồ đồ, tôi đã biết, tôi không buông người này ra, tôi nghĩ đem anh ta nâng niu trong lòng bàn tay, che chở một đời, tôi nghĩ bảo vệ tốt anh ta, mang đến cho anh ta cả đời vui cười cùng hạnh phúc.”
“Chỉ là, thật đáng tiếc, anh ta rời xa tôi, tôi đem người mình thích, đưa vào hố lửa, đi trải qua một ít nỗi thống khổ vốn không thuộc về của anh ta, tôi rất hối hận, cũng thật đáng tiếc, tôi không thể chiếu cố tốt anh ta.”
Lục Trăn hơi ngẩn ra, Nolan thích qua người khác?
Là ai? Có phúc khí như vậy?
Ai được Nolan yêu, hẳn là một loại phúc khí đi.
Nguyên lai, anh không phải người may mắn duy nhất được anh ta yêu.
“Anh ta vì sao rời bỏ cậu?” Lục Trăn hỏi.
Nolan uống một ngụm bia, khẽ nói, “Có lẽ, anh ta cho rằng tôi không thể cho anh ta điều anh ta mong muốn .”
Lục Trăn càng kinh ngạc, “Cậu yêu anh ta đã bao nhiêu năm?”
“Rất nhiều năm.” Nolan thở dài, “Tôi cũng đếm không hết, chậm rãi, cũng nhớ không nổi .”
Kỳ thực, anh nhớ rất rõ ràng, chỉ là không muốn làm cho Lục Trăn sinh nghi mà thôi.
“Thiếu tá, nhìn không ra cậu thực sự là một loại si tình,cậu không phải là chưa quên người đó.” Lục Trăn ý nghĩa lời nói không rõ nói, anh thậm chí đều nói không rõ ràng, tại sao mình có nhàn nhạt đố kị.
Nolan nói, “Anh sẽ không hiểu .”
Anh liền ở trước mặt tôi, lại không biết tôi yêu thương anh sâu sắc thế nào.
Anh không hiểu loại cảm giác này.
Nói, đề tài càng nặng.
Lục Trăn nhớ tới Daniel, đại ca của anh.
Anh nỗ lực suy nghĩ, vẫn như cũ nhớ không nổi mặt anh ta, trừ biết, bọn họ đều có một ký hiệu hoa sen, anh cái gì đều nghĩ không ra.
Nolan thiếu tá nói, “Nếu như thời gian có thể trở về đến hai mươi năm trước, có thể làm lại một lần, tôi nhất định sẽ nắm lấy tay anh ta, sẽ không để cho anh ta rời khỏi tôi, hi vọng anh ta có thể ở bên cạnh tôi lớn lên.”
“Năm tháng qua đi, hiện thế an ổn.”