Editor: Hạ Trần
Đường lão cùng các con chụp ảnh xong, Hạ bảo bối quyết đoán chạy tới cùng Đường lão chụp ảnh chung, Đường lão hết sức cao hứng, đem Hạ bảo bối ôm ở trên đùi, Đường Bạch Dạ ở một bên châm chọc, Đường Thành Nam theo đại ca của anh cùng nhau châm chọc.
Hạ bảo bối đột nhiên nói, "A, quên mất, nhà của chúng ta còn có tiểu bảo, tiểu bối cùng meo meo đâu."
Mọi người, "..."
Nghe thấy Hạ bảo bối điểm danh, tiểu bảo cùng tiểu bối, meo meo xông lại, thế là, Đường Bạch Dạ, Hạ Thần Hi chờ người trở lại, lại chụp một ảnh gia đình, lần này ảnh thành viên gia đình toàn bộ đông đủ.
Đường gia chưa từng có ảnh chụp gia đình, vì bù đắp tiếc nuối của Đường lão, Hạ bảo bối nhiều tri kỷ a, bảo quản gia giúp bọn họ chụp nhiều một chút.
Chụp đơn độc, chụp chung.
Tất cả đều có.
Hạ bảo bối cùng tiểu bối, tiểu bảo đều chụp ảnh chung, với bé mà nói, tiểu các sủng vật cũng là thành viên gia đình.
Ở một bên ngồi xổm, khí phách hùng dũng, hiên ngang, rất nhiều thần khí.
Chụp xong ảnh gia đình, Hạ bảo bối cùng Đường lão thưởng thức ảnh chụp, Hạ bảo bối rất hài lòng ảnh chụp gia đình mình, đang trong lúc người một nhà thật vui vẻ, Lục Trăn tới...
Vừa nghe Lục Trăn tới.
Đường lão liền mất hứng, có nghĩa là, bảo bối sắp đi.
Lục Trăn vừa đi vào, mọi người đều rất nghiêm túc nhìn anh, Lục ca ca cũng rất ủy khuất, phá hư gia đình người ta đoàn viên, cũng không phải anh nguyện ý a a a, các vị, vẻ mặt không cần biểu tình muốn ăn ca ca a a a...
Lục ca ca người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, rất ít khi bị người ta không muốn gặp như thế, cho nên, Lục ca ca cũng rất ủy khuất nhìn Hạ bảo bối, đây không phải là anh có thể khống chế a a a.
"Bảo bối, chúng ta cần phải đi." Mặc dù biết những lời này sẽ bị bọn họ trừng tử, Lục Trăn còn là thấy chết không sờn, dũng cảm nói.
Đường lão rất không cao hứng, "Trời còn sớm, đi vội vã như vậy làm cái gì?"
Lục Trăn buông tay than, đây không phải là anh quyết định a.
Hành lý Hạ bảo bối sớm đã chuẩn bị xong, Lục Trăn vừa nói những lời này, Hạ bảo bối để quản gia đi lấy hành lý, chính là một ba lô nhỏ, tất cả mọi thứ của bé đều ở trong đầu, có thể mang gì đó không nhiều.
Lục Trăn thấy quản gia lấy xuống một ba lô nhỏ, Hạ bảo bối đẹp trai ném ở trên vai, vật dụng của bé ít như vậy, Lục ca ca tỏ vẻ rất hài lòng, càng ít, sẽ không phiền phức, Hạ bảo bối nói, "Gia gia, người cũng đừng khổ sở, sớm cũng đi trễ cũng phải đi, con sẽ nhớ người."
Hạ bảo bối không có tình cảm ly biệt gì đó, bé trưởng thành sớm, thông minh, xác định mục tiêu rõ ràng, biết mình muốn cái gì, muốn trả giá cái gì, có một trái tim đặc biệt cường tráng. Cho nên, bé biết, tương lai bé muốn đi đường gì, hiện tại cũng không có gì thương cảm.
Có lẽ, bé còn quá nhỏ, nhỏ đến chỉ thấy được dã tâm của mình cùng mục tiêu, cũng không có cảm nhận được sâu sắc tình cảm sinh ly tử biệt.
Đường lão lớn tuổi, sẽ chịu không nổi thân nhân không ở bên người, đặc biệt là bảo bối kim tôn của mình, cảm giác của ông cùng Hạ bảo bối là không đồng dạng như vậy, bảo bối nói, sẽ nhiều năm không trở về nhà, ông đều sợ hãi đến lúc đó, bản thân sẽ không thấy được bảo bối lớn lên.
Cũng sợ hãi, đây là một mặt cuối cùng.
Đường lão lúc còn trẻ, cũng là nam nhân thủ đoạn độc ác, đối con trai của mình cũng có thể nhẫn tâm hạ sát thủ, cũng có một tâm can lãnh ngạnh, chỉ là, tâm của một người sẽ theo thời gian mà thay đổi .
Mấy nhi tử Đường gia đã nói, mình và phụ thân rất ít có một tấm hình cùng xuất hiện chung.
Chính là bởi vì loại lãnh ngạnh này, ông mất đi rất nhiều cơ hội cùng các con ở chung.