Hai người cười to, uống rượu, Lục Trăn hơi quay đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ, nụ cười kia, cười đến rất yêu dị, điểm sáng dừng trên người anh, rất đẹp đẽ , đối diện kia là một tòa nhà kiến trúc.
Nolan theo kính viễn vọng nhìn thấy Lục Trăn tươi cười, hơi nheo mi tâm.
Trong tòa nhà này, tất cả đều là người của chống khủng bố. Súng ngắm nhắm ngay Lục Trăn, cũng có người ở phòng bên đang nghe bọn họ nói chuyện.
"Thiếu tá, đây là việc khó có được, vì sao phải buông tha Lục Trăn?" Cấp dưới cảm thấy khó hiểu hỏi lại, "Trước đây rất hiếm khi gặp được việc này, anh ta đều là đáp ứng, căn cứ tư liệu chúng ta thu thập được, anh ta là một nhà cung cấp nguy hiểm, anh ta nhất định sẽ đáp ứng cuộc trao đổi này."
"Đúng vậy, lâu như vậy cũng không đáp ứng, anh ta rốt cuộc muốn làm cái gì?" Một người khác cũng rất không biết, đây không phải là phong cách của Lục Trăn.
Phong cách Lục Trăn chưa bao giờ khiến người khác tò mò .
Nolan nhàn nhạt nói, "Đừng nói nhiều, nghe đi."
Điện thoại của Bor đã bị đặt nghe lén, lần này Bor cùng trùm ma túy lớn đi lại, bọn họ ngay từ đầu liền nhận được tin tức, bọn họ cho rằng trùm buôn thuốc phiện sẽ cùng Bor giao dịch vũ khí, ai ngời lại qua tay bán cho phần tử khủng bố.
Không ngờ, Bor đem củ khoai lang nóng này đá sang cho Lục Trăn.
Bor đích xác không có dự trữ vũ khí lớn như vậy.
Chỉ có thể chuyển sang cho Vương bài.
Lục Trăn làm việc, nhất định cao điệu, cũng rất ăn ý, cơ hội như thế này, anh ta sẽ không do dự. Rốt cuộc là vì cái gì?
Bor nói, "Tiểu huynh đệ à, suy nghĩ thế nào?"
"Ông biết chúng tôi có một quy củ, chúng tôi không muốn cùng trùm ma túy lớn hợp tác." Lục Trăn nói, mặc dù anh có không ít bằng hữu sản xuất chất có hại, Lục Trăn cùng bọn họ cũng đã có giao tình.
Nhưng anh cũng rất ít hợp tác cùng trùm buôn thuốc phiện buôn bán súng ống đạn dược.
Lại nói tiếp, làm súng ống đạn dược đều là bỏ mạng, làm chất có hại, lại là thủ đoạn độc ác.
Đi vượt qua là công tác rất nguy hiểm, người quen thuộc một chuyến này, người làm một chuyến này, người rõ ràng chưa quen thuộc, cũng muốn đến dốc lòng, chẳng qua là nhìn trúng món lợi kếch xù từ súng ống đạn dược mà thôi, nhưng mà nếu xảy ra nhiễu loạn, mình cũng sẽ không xử lý.
Đến cuối cùng, vẫn là để một đường lui cho chính mình.
Loại chuyện này, ngay từ đầu lúc cần tiền, bọn họ liền làm quá, đến cuối cùng, mệt gần chết, tiền kiếm được cũng không đủ giải quyết tốt hậu quả, bây giờ bọn họ có quy tắc, tự nhiên không cần thiết đi bính một loại người này.
... ...
Bọn họ bỏ mạng, chỉ cần tiền, chuyện gì cũng làm được.
"Tôi biết, tôi giới thiệu người cho cậu, trước đây chính là làm súng ống đạn dược , về sau mới chuyển sang chất có hại, cậu không cần lo lắng vấn đề này."
Lục Trăn để ly rượu xuống, thu hồi tầm mắt, "Bor, ông sao biết được chúng tôi có một vạn vũ khí đạn dược?"
"Đừng nói một vạn, ba năm vạn cũng không có vấn đề gì, năng lực của các cậu, tôi biết, các cậu nếu không có ba năm vạn vũ khí, Trung Đông bên kia có thể rục rịch như vậy sao? Muốn bắt loại vũ khí này, thích hợp nhất là đánh giáp lá cà, dự đoán nhất định có thể thắng, những thứ ấy quân vũ trang phi chính phủ cũng hiếm làm được." Bor cười nói, cười vui vẻ cởi mở.
Lục Trăn cũng cười to, lại nhấp một ngụm rượu, "Nói đúng, nhiều hơn chúng tôi cũng nuốt trôi."
"Đây là đáp ứng rồi sao?"
Lục Trăn chớp mắt, có chút bộ dáng giảo hoạt, lại có một chút bất cần, rất câu nhân tâm hồn, "Bor à, ông đừng có gấp, tôi phải quay về cho người phía tôi chuẩn bị một ít tư liệu, tôi sau đó sẽ cho ông câu trả lời."
Bor nghĩ thầm, Lục Trăn thực sự là một yêu tinh.
Cậu ta cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, "Haizzz, hiện tại vương bài cậu còn không làm chủ được thì ai còn có thể làm chủ nữa chứ?"