Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 2401: Chương 2401: Ca ca đối xử rất tốt




Hoàng tử nước A bị ám sát, rất nhiều súng ống đạn dược, buôn ma túy, trùm ma túy lớn muốn lợi dụng hoàng tử nước A để bắt đức vua nước A sửa chữa pháp lệnh, Hoàng tử bị bắt cóc rất nhiều lần, cũng bị làm nhục nhiều lần, cuối cùng bị tổ chức khủng bổ sát hại. Sophia từ nhỏ đã hiểu, hoàng thất luôn có người dạy làm thế nào chạy thoát thân, làm sao để bảo vệ mình, ngụy trang như thế nào, dặc biệt là khi đại hoàng tử bị bắn chết, tiểu công chúa thành mục tiêu của bọn họ, hoàng thượng cùng vương phi càng lo lắng hơn, mỗi ngày đều có người đến giáo dưỡng cô làm thế nào để sinh tồn.

Cô còn rất nhỏ tuổi, trong lòng hiểu rõ nhiều việc, ám hiệu liên lạc với hoàng thất, biết sử dụng mật mã, quân đội hoàng thất đều biết sử dụng, liên lạc điện thoại, cô cũng rất nhanh được biết.

Chỉ là, không có thời cơ, cô cũng không thể sử dụng những thứ như thế này.

Đặc biệt, mấy ngày này, cô biết mình đang ở đâu, lại càng không có cơ hội sử dụng những thứ này.

“Không tức giận, không tức giận, mẹ không tức giận, mau cùng các chú về nhà, mẹ nhớ con.” Vương phi muốn xoa xoa gương mặt của con gái nhưng không có cách nào, đau lòng tràn nước mắt.

Oa Oa ngọt ngào cười, “Mẹ, cha đâu?”

“Mẹ đã cho người gọi cha con qua đây, cha con cùng thủ tướng đi họp, lập tức tới ngay, bảo bối, bên đó bây giờ đang là ban đêm?”

Sophia gật đầu, “Đã khuya, con không có bao nhiêu thời gian, chút nữa là phải trở về.”

“Tại sao muốn ở lại, con theo các chú về nhà được không?” Vương phi vừa nghe nói vậy không an lòng, bà thương yêu nàng công chúa này,nhưng mà, luôn có chủ kiến, từ nhỏ luôn sợ cô bị bắt cóc, dạy cô rất nhiều việc, trái lại đem cô giáo dục quá sớm, cô so với con trai tính tình ương ngạnh nhiều lắm, ý chí cũng tương đối kiên định, vương phi nghe cô nói vậy liền biết, cô có quyết định, quyết định này là, cô không muốn về, điều này làm cho bà khổ sở.

“Bọn họ đối với con có tốt không?”

“Anh ấy đối với con rất tốt.” Sophia nói, “Giống như cha mẹ vậy, đối với con rất tốt, rất tốt.”

“Tại sao lại có người tốt với con như chúng ta được, con thật không có lương tâm.” Vương phi bật cười, đầu ngón tay vuốt ve trên màn hình, dường như muốn vuốt ve khuôn mặt con gái…

Hoàng thượng rất nhanh đã tới, “Sophia, không có việc gì là được không có việc gì là được,cha và mẹ của con rất lo lắng cho con, mau cùng mọi người trở về.”

“Cha à, con quyết định ở lại đây.” Sophia nói.

“Anh? Anh con đã chết rồi, con biết không? Không cho phép con nói như thế, Tra Thiết Tra Đặc, hãy buộc con bé trở về.” Hoàng thượng tức giận nói, không cho phép con gái của mình lưu lạc bên ngoài.

Ánh mắt Sophia nhàn nhạt nhìn vào Tra Thiết cùng Tra Đặc, bọn họ vội vàng cúi đầu, muốn nghe lời hoàng thượng, nhưng lời của của tiểu công chúa bọn họ cũng không dám cãi.

“Cha, con có bệnh tim, nếu giãy dụa kịch liệt, điều này vạn nhất…?”

“Sophia!” Hoàng thượng tức giận, vương phi cũng giật mình nhìn cô bé.

Con gái bọn họ như vậy mà uy hiếp bọn họ?

“Xin lỗi.” Sophia xin lỗi, ngược lại nói, “cha, con còn quá nhỏ, nếu trở về, sớm muộn cũng có một ngày con cũng bị ám sát, bị ám sát một lần ở sân bay, con có thể trống thoát, là con gặp may, con gặp được anh ấy, con giả dạng làm đứa bé không nhớ gì quấn quýt lấy anh ấy, nếu không con cũng bị đám người kia ám sát.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.