Sana đích xác chỉ có một người con nuôi danh nghĩa là anh thôi. Khi đó, trong trang viên có rất nhiều đứa nhỏ, anh là người thừa kế duy nhất danh chính ngôn thuận. Có lẽ, ông ta cũng không ngờ chuyện sẽ biến thành như này.
Lục Trăn nghĩ nghĩ, “Trên trấn nhỏ có người nào tên gọi là Daniel không?”
“Không có!” Tiểu thanh niên nói.
Lục Trăn nghĩ thầm, người này bảo thấy qua anh, có phải cũng đã gặp Daniel hay không? Anh đột nhiên vui vẻ, “Cậu nói thấy qua tôi, vậy cậu có thấy qua một bé trai nào khác bên cạnh tôi nữa không? Anh ta tên gọi là Daniel, cao hơn tôi một chút, cậu còn nhớ anh ta hình dáng như nào không?”
“Tôi không ấn tượng.” Tiểu thanh niên nói, “Kỳ thực, tôi cũng là thấy anh từ phía xa xa một lần, bọn họ đều nói, anh không thích tiếp xúc với ai, không nói lời nào với ai bao giờ, cũng chưa từng thấy người khác nói chuyện gì với anh bao giờ cả.”
Lục Trăn nhíu mày, năm đó anh ở chung với Daniel một thời gian không tính rất dài, nhưng tóm lại sẽ có người thấy .
“Rất ít những đứa nhỏ trên trấn nhỏ ra ngoài làm việc phải không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy cậu có thể quay về giúp tôi hỏi thăm một chút tình hình được không? Năm đó có thể có người thấy tôi cùng một bé trai khác hay cùng nhau chơi đùa, chúng tôi thường xuyên ở đám cây ngô đồng trên đường nhỏ thổi kèn ác-mô-ni-ca, người đến người đi, nhất định sẽ có người thấy.” Lục Trăn trầm giọng nói, trong lòng có một cỗ nhiệt huyết.
Chỉ cần lại có thể tìm được một chút tin tức, anh có thể tìm được Daniel.
Năm đó, anh để lại tin tức quá ít, không có biện pháp tìm được.
Daniel gọi Sana là chú, nhưng anh đã điều tra họ hàng thân thích của Daniel, không có người thân nào.
Điều duy nhất có thể mong đợi là năm đó có người nhìn thấy bọn họ trên trấn nhỏ.
Tiểu thanh niên gật đầu, đáp ứng giúp Lục Trăn, quay về liền giúp anh đi hỏi thăm, Lục Trăn vô cùng cảm kích. Lúc bọn họ nói chuyện, Nolan đã trở về, xe jeep dừng ở trước cửa trang viên, Lục Trăn nói, “Bạn tôi đã trở về, cậu về trước đi, nhớ hỏi thăm chuyện này giúp tôi nhé.”
“Vâng.”
Nolan xuống xe, nhíu mày nhìn bóng lưng cậu thanh niên kia rời đi ,như có điều suy nghĩ nhìn Lục Trăn, Lục Trăn vung lên nụ cười sáng lạn, trước sau như một, “Hi, tiểu mỹ nhân, đã một ngày không thấy, cậu càng đẹp trai hơn.”
Buổi chiều tia sáng chiếu xuyên qua cây ngô đồng, ở trên mặt Nolan nhàn nhạt che phủ xuống, mỹ lệ giống như một bức họa, Nolan đi tới, sắc mặt không được tốt, “Cách Lạp Tư là anh giết sao?”
“Cũng không phải, việc này cùng tôi không có quan hệ.” Lục Trăn mỉm cười nói, tùy ý bắn đạn trên lá cây ngô đồng , lá cây vàng óng theo gió rơi trên mặt đất, lại bay lên, trong lòng Lục Trăn cảm thấy vô cùng yên lặng.
“Cách Lạp Tư là người chính trực khó gặp được, ông ta chỉ đơn giản cản con đường của anh một chút, vì sao phải giết ông ta chứ ?” Nolan chất vấn, nắm tay nắm chặt, anh không thích một Lục Trăn như vậy, một Lục Trăn coi rẻ mạng người.
Nhìn người sinh tử, không sợ sinh tử.
Coi rẻ mạng người , đồng dạng không sợ sinh tử.
“Đúng!” Lục Trăn thẳng thắn thừa nhận. Ở trước mặt Nolan anh không cần thiết phải nói dối, anh không nói, Nolan cũng có thể tra ra đến cùng.
Sắc mặt Nolan khẽ biến, “Tôi thật hối hận, ngày đó nói lời nói thật với anh.”
Lục Trăn biết anh ta đang nói cái gì, nghiêm túc giải thích, “Anh sai rồi, tôi ngày đó hỏi anh, nếu như là anh, anh sẽ hợp tác cùng ai, anh nói đáp án cùng tôi làm việc, một chút quan hệ cũng không có.”
“Dù cho anh chưa nói tôi là cùng hai huynh đệ kia hợp tác, không nên tìm Cách Lạp Tư, tôi cũng sẽ giết Cách Lạp Tư. Ngay từ khi mới bắt đầu, tôi đã lập ra kế hoạch một mục tiêu trúng hai đích hoàn hảo nhất. Tôi hỏi anh chẳng qua là tôi muốn nghe một chút ý kiến từ nhiều phương diện mà thôi.”
“Mỹ nhân thiếu tá, việc này không quan hệ gì tới anh ...”