Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 626: Chương 626: Cái gọi là phản bội 6




“Việc rất nhỏ.” Tiêu Tề cười nói, “Sau này nếu không vui, cũng đừng uống , em tửu lượng không tốt, dễ say, say rượu sẽ hỏng việc.”

“Tôi biết, sau này sẽ không.” Hạ Thần Hi nói, cô cùng Đường Bạch Dạ nhất định sẽ tốt, cô sẽ không đi mua say lần nữa, cũng sẽ không làm những việc khiến người khác lo lắng, nếu Đường Bạch Dạ biết cô từng cùng Tiêu Tề qua một đêm, mặc dù chuyện gì cũng không phát sinh, sợ rằng anh cũng sẽ giận điên lên.

“Vết thương của anh thực sự không có chuyện gì sao?” Hạ Thần Hi một bên cất lắc tay, một bên quan tâm hỏi.

Tiêu Tề nói, “Thực sự không sao, qua mấy ngày thì tốt rồi.”

Hạ Thần Hi thấy thân thể anh khỏe mạnh, nên cũng không lo lắng lắm, nam nhân sức khỏe tốt, bị thương cũng dễ khôi phục, cô vốn muốn hỏi Tiêu Tề tại sao lại bị thương, nhưng nghĩ lại, chuyện của Tiêu Tề cũng không có liên quan đến cô.

Không hỏi cũng được.

Dù cho biết vì sao Tiêu Tề bị thương, cô cũng không làm được gì, hắc đạo đánh đánh giết giết, bị thương là chuyện xảy ra thường xuyên.

“Hiện nay, người bị thương đều dùng thuốc tây cho tiện, sao anh lại uống thuốc đông y?”

Tiêu Tề mỉm cười, “Anh thích truyền thống, anh nghĩ, nếu thân thể em không thoải mái, cũng rất ít đi bệnh viện?”

Hạ Thần Hi ngẩn ra, gật gật đầu, cô xác thực ít đi bệnh viện, thân thể không thoải mái, nếu không phải bệnh nặng, cô cũng mặc kệ, không để ý, nếu là thật sự rất không thoải mái, sẽ đi gặp bác sĩ trung y.

Thói quen của bọn họ là giống nhau.

“Tiêu Tề, khi nào anh về châu Âu?” Hạ Thần Hi hỏi, ánh mắt ôn hòa nhìn Tiêu Tề.

Cô cùng Tiêu Tề, đã sớm nói rõ ràng, cô không biết, vì sao Tiêu Tề còn không đi, còn muốn ở lại thành phố S, một chút ý nghĩa cũng không có, sự nghiệp của anh ta chủ yếu cũng không ở Đông Nam Á, ở lại thành phố S với anh, với Đường Bạch Dạ, với cô đều không tốt.

Cô sợ Tiêu Tề nghĩ không thông, phái người ám sát Đường Bạch Dạ.

“Em thực sự rất muốn anh trở về châu Âu?” Tiêu Tề cũng không tránh ánh mắt của cô, chỉ là hơi có chút lãnh ý, Hạ Thần Hi nghe được rõ ràng, lại chỉ có thể vờ không nghe, đã không phải lần đầu cô nhắc tới việc trở về Châu Âu với anh.

Tiêu Tề cảm thấy không vui, cũng là chuyện thường tình.

“Em cùng Đường Bạch Dạ muốn kết hôn.” Hạ Thần Hi nói, cô không thiếu đạo đức như vậy , nói ra để mời anh uống rượu mừng, chỉ là muốn nói với anh chuyện này, cô biết, báo chí đã ùn ùn kéo đến, việc này đã sớm truyền ra.

Tiêu Tề tất nhiên cũng biết chuyện của cô và Đường Bạch Dạ, cô cảm giác nên nói với anh ta một lần, để anh ta càng hết hy vọng.

Hạ Thần Hi nói, “Nếu như anh là vì công việc ở lại thành phố S, muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu, nếu là vì tôi, thì không cần thiết, cũng không có ý nghĩa, tâm ý của tôi đã sớm nói rõ ràng với anh.”

Khóe môi Tiêu Tề hơi nhếch, có vài phần tự giễu, hàng mi rũ xuống xẹt qua một tia cay đắng cùng dữ tợn, lập tức yên lặng, anh ngẩng đầu lên, nhìn Hạ Thần Hi, thần sắc như thường, ôn hòa ung dung.

“Thần Hi, anh thật khờ, ngày đó em ôm anh, để anh đưa em về nhà, anh cho rằng, em thực sự sẽ cùng anh về nhà, thực sự cùng rời khỏi thành phố S.” Tiêu Tề nhàn nhạt nói, “Anh cho rằng, lúc em thống khổ nhất, là anh đã làm em cảm động, em cuối cùng cũng đồng ý cùng anh trở về, em để lại lắc tay, chỉ là vì em mượn cớ để gặp lại anh.”

“Căn bản, là anh tự mình đa tình, ngày đó em khóc, lại say, lời nói không thể tin là thật.”

Hạ Thần Hi nhíu mày, bị Tiêu Tề thấy ánh mắt thập phần áy náy, chuyện đêm hôm đó, cô mơ mơ màng màng , đã sớm không nhớ gì cả, cô thực sự là đã nói muốn cùng trở về châu Âu sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.