Liễu An mang kính râm lên, đây là một chiếc kính râm nhiều chức năng, nhiều tác dụng, thấy kính vừa chuyển, anh theo mắt kính cũng nhìn thấy thuyền hàng tiếp cận .
“Mọi người đề cao cảnh giác,bảo vệ an toàn cho thật tốt.”
“Dạ!”
Người thuộc hạ phân phó người đi canh gác, mai phục, bến tàu im ắng.
Tiếng còi vang lên, sáu thuyền hàng chậm rãi tới gần.
Lần đầu tiên Vương Bài lính đánh thuê chọn thành phố S là nơi trung chuyển vũ khí hạng nhẹ, Liễu An khó tránh khỏi lo lắng, mà lần này bọn họ lại hợp tác với kẻ thù đấu đến người chết ta sống – tập đoàn Hỏa Vân, Liễu An càng sợ xảy ra sơ suất.
Long Tứ hạ xuống tử lệnh, phải thành công trung chuyển nhóm vũ khí hạng nhẹ này.
Thuyền hàng tiếp cận, một đội vệ sĩ theo thuyền hàng đến, Liễu An lấy làm kinh hãi.
Dẫn đầu là người đàn ông mặc áo màu đen, mang theo kính râm, thân
thể cường tráng lạnh lùng nghiêm nghị, như một pho tượng băng lãnh,
toàn thân tản mát ra một cỗ khí vương giả mạnh mẽ, như chiến thần
Tu La đến nhân gian.
Lại là Tiêu Tề.
Lại là Tiêu Tề ra mặt xử lý giao dịch vũ khí hạng nhẹ lần này?
Này quá làm người ta giật mình .
Bên cạnh Tiêu Tề có một nam một nữ, đều là nam tuấn mỹ vô song, nữ diễm lệ giỏi giang.
Đi theo phía sau một đội người.
Lục tục xuống thuyền hàng.
Hôm nay Liễu An mang mặt nạ, không ai nhìn ra được tướng mạo chân thật của anh, anh ở thành phố S luôn bảo trì thần bí, không thể để cho người khác biết anh là ai, giao dịch này cũng như vậy.
“Xin chào, tôi là người phụ trách Vương Bài lính đánh thuê tại thành phố S.” Liễu An chủ động vươn tay.
Tiêu Tề gật đầu, cùng anh bắt tay.
“Đây là hàng của các người.” Tiêu Tề nói, “Tôi đã kiểm tra toàn bộ, tiên sinh có thể đi nghiệm thu.”
Liễu An gật đầu, bên cạnh anh một người đàn ông đi đến nghiệm thu.
Hắn nói, “Tiếp tới vận tải được, còn phải nhờ Tiêu tiên sinh.”
“Cử thủ chi lao (để chỉ việc nhẹ và dễ, không tốn tý sức lực nào, chỉ như nhấc cánh tay).”
Tiêu Tề băng lãnh nói, cũng không dao động. Một đoàn nam nhân mặc đồ đen đứng ở phía sau anh, trang bị đầy đủ, anh như theo địa ngục hắc ám chi thần mà đến.
Bến tàu yên tĩnh chỉ có tiếng nước.
Người nam tuấn mỹ bên người Tiêu Tề hỏi, “Có nguy hiểm sao?”
Liễu An nói, “Chúng ta làm việc, xin ngươi yên tâm.”
Nữ tử cười lạnh, “Trừ chính mình, ta không tin bất luận kẻ nào.”
Sắc mặt Liễu An hơi trầm xuống.
Đột nhiên, đặc công nhìn xa báo cáo “Liễu lão đại, hình như có xe hướng đến bến tàu.”
“Ngươi nói cái gì?”
Tiêu Tề sắc mặt lạnh lẽo, “Chuyện gì xảy ra?”
“Lão đại, đi!” nam tử bên người Tiêu Tề đột nhiên kéo Tiêu Tề qua
trốn ở một bên thùng đựng hàng, người tập đoàn Hỏa Vân chỉ là phụ
trách vận chuyển một nhóm hàng này đến thành phố S.
Bây giờ hàng hóa tới, bọn họ cũng lui thân.
Nếu là bị người tính kế, Vương Bài lính đánh thuê cũng không trách
được bọn họ.
Trong nháy mắt, Tiêu Tề chờ toàn bộ người biến mất ở bến tàu, Liễu
An không có cách nào đi, người tới không biết là ai, nếu là anh đi rồi,
hàng hóa liền không được bảo đảm.
Đột nhiên, một chiếc xe đua màu lam hoa sen lái như điện vào bến
tàu, đi theo phía sau mười chiếc xe chống đạn, bến tàu yên tĩnh, thoáng cái tiếng động lớn làm ồn ào lên, toàn bộ tinh thần của Liễu An là đề phòng, rất sợ là cảnh sát.
Đường Bạch Dạ xuống xe, anh ăn mặc vô cùng chính trực, như bạch
mã hoàng tử vừa mới tham gia yến hội, bốn người đàn ông đeo kính từ những chiếc xe chống đạn đi xuống, cùng một màu sắc trang phục, thống nhất vũ khí, xếp thành một hàng, đứng ở phía sau Đường Bạch Dạ.
Tình cảnh này, khí phách thật bức người.
Ánh đèn mập mờ không rõ, xẹt qua sắc mặt Đường Dạ Bạch xưa nay
là nam nhân yêu nghiệt, trên người mặt mang một tầng xơ xác tiêu điều.
Bầu không khí, trong nháy mắt căng thẳng.
Nhân mã hai bên hình thành thái độ giằng co.