“Em không biết...” Oa Oa khiếp sợ không biết ca ca đang nói cái gì? Cái gì mà lính đánh thuê Nam Mỹ chứ? Đúng là cô có đi qua phòng tin tức, nhưng là bởi vì ông cho phép cô liên hệ với ba mẹ, nên cô đi về phía phòng tin tức, về sau ông cũng tiếp tục cho phép cô làm vậy nữa, cho nên cô đều lên mạng nhìn tư liệu nước A, quan sát tình hình trong nước của nước A hiện tại. Cô không liên hệ gì với lính đánh thuê cả, “Ca ca, anh đã hiểu lầm rồi, em không làm như vậy...”
“Em đã để lộ bí mật cho bên chống khủng bố biết, vài địa điểm bí mật của chúng ta ở Washington, New York đều bị phá nát, rất nhiều đặc công bị bắt giữ, rốt cuộc em còn nói với bọn họ những chuyện gì nữa? Sophia, vì sao?”
“Vì sao?” Hạ Thiên như mất đi lý trí, chăm chú nắm bả vai của cô, trầm giọng hỏi, “Tại sao em lại làm như vậy? Sao em có thể nhẫn tâm như vậy? Năm đó lúc em đi tham gia hôn lễ, em đã cố ý gây xích mích có phải không? Em đã sớm muốn báo thù bọn họ có phải không? Anh cảm thấy kỳ lạ là em chưa bao giờ là người nói nhiều, nhưng vì sao lại trùng hợp nói thừa một câu như vậy, thiếu chút nữa khiến hôn lễ thất bại. Rốt cuộc em đã biết được những chuyện gì, em đã nói với những người khác chuyện gì rồi, em nói mau.”
Trừ việc cả nhà Mục Vân Sinh ở nước A bị tập kích, Vương bài ở nước Mỹ cũng là một mảnh hỗn loạn. An Tiêu Dao đã khẩn cấp rời đi ứng phó, bọn nhỏ cũng đã được đưa đi, trước tiên đưa đến Mexico, sau đó lại từ Mexico đưa đến tổng bộ ở sa mạc, tạm thời bình an không có việc gì.
Nếu không phải bọn họ có mật thám ở bên cấp cao chống khủng bố, thì họ đã sớm xếp vào nhãn tuyến- trong tầm ngắm. Thương tổn lần này không thể nào thống kê hết được, bây giờ, trên đảo cũng tràn ngập nguy cơ, sợ địa chỉ này cũng sẽ bị tiết lộ ra ngoài, nên tất cả đã khẩn cấp rời đi, toàn bộ rút lui khỏi đảo.
Oa Oa, tại sao phải làm ra loại chuyện này?
Đứa nhỏ này là anh cưu mang trên đảo, là sai lầm lớn của anh, do anh yêu mến cô, tin tưởng cô nhiều năm như vậy, một chút cũng không phòng bị cô, để cho cô biết nhiều cơ mật như vậy.
Anh biết rõ, Oa Oa biết nhiều như vậy, mà cũng không phòng bị gì.
Tất cả thương tổn này là sai lầm của anh!
“Không có... Em là nghĩ muốn trả thù...” Oa Oa còn chưa nói hết, Hạ Thiên vung tay tát một cái, hung hăng đánh vào trên mặt cô. Oa Oa té ngã trên bờ cát, khiếp sợ ôm mặt, khiếp sợ nhìn anh, trong nháy mắt nước mắt đã đong đầy viền mắt, nóng bừng đau đớn đã truyền tới trong lòng. Màng nhĩ của cô cũng đau đớn, khóe mắt cũng mang theo tơ máu, tay Hạ Thiên văng rất mạnh, dưới cơn thịnh nộ không nhẹ không nặng, mắt bên trái của Oa Oa trong nháy mắt là một mảnh tơ hồng, tầm mắt của cô cũng là một mảng mơ hồ, cũng không biết là nước mắt mơ hồ, còn là thương đến mắt...
“Bây giờ cô hài lòng rồi chứ?” Mắt Hạ Thiên cũng là một mảng hồng, đây là bảo bối anh yêu chiều sáu năm nay, anh nâng niu trong lòng bàn tay như một viên minh châu, mặc kệ cô làm cái gì, anh cũng dung túng, mặc kệ người khác nói cái gì, anh cũng không để ý tới. Vì cô, anh buông tha nhiều thứ như vậy, anh thay đổi nhiều như vậy, anh toàn tâm toàn ý học y, mục đích chính là để chữa trị cho cô, kết quả là sao? Cô đã báo đáp lại anh như nào?
Tiết lộ cơ mật, đẩy vương bài rơi vào tình thế như vậy?
Tóc dài rơi xuống, che khuất khuôn mặt sưng đỏ của cô, Oa Oa nhìn cái gì cũng là một mảng mơ hồ, nước mắt cứ thế rơi xuống, gió biển thổi vào người thấu tâm cốt lạnh.
“Ca ca, sáu năm ... Em chưa từng làm chuyện gì khiến anh thương tổn cả.” Nước mắt Oa Oa vô thanh vô tức chảy xuống mặt, “Chưa từng có, em vốn tính toán...”
Đau đớn kịch liệt từ tim lan tràn, đánh thẳng vào óc cô...