Hạ Thần Hi, Hạ Thần Hi...
Cách thể hiện tình cảm so với những người phụ nữ khác thật khí phách.
Lúc công thành danh toại cô không nhất định dệt hoa trên gấm, lúc không có gì cả cô nhất định không rời không bỏ .
Lời nói hay.
Nha đầu này nói xong kiên định, không chút do dự như vậy .
Đem bất an trong lòng anh hoàn toàn đánh nát.
Đường Bạch Dạ đột nhiên trở nên rất kiêu ngạo.
Anh rất muốn ôm Hạ Thần Hi, hôn một cái thật mạnh.Nhưng mà, phòng làm việc của chủ tịch ở trước mặt nên anh chỉ có thể nhìn bóng lưng của cô đi xa.
Giấu đi nhu tình trong mắt, Đường Bạch Dạ đẩy cửa đi vào phòng làm việc của chủ tịch.
Trong quá khứ , mỗi lần đối mặt với Đường lão anh luôn luôn tức giận, một đứa con riêng trong lòng tràn ngập hận ý, bây giờ anh lại cảm thấy ý chí chiến đấu tràn đầy, tự tin ung dung, lại cũng không cảm giác được phẫn nộ, oán hận.
Cũng không phải là không còn hận mà là, có người cho anh dũng khí để anh có thể bình thản đối mặt với thù hận như thường.
Dũng khí này là do người phụ nữ của anh cùng con trai cho anh .
"Sau này có chuyện gì, tôi hi vọng ông trực tiếp tìm tôi chứ không cần tìm mẹ con bọn họ quấy rầy ." Đường Bạch Dạ nhàn nhạt nói.
Đường lão cười lạnh.
"Anh lá gan không nhỏ dám trêu đùa tôi như thế ."
Đường Bạch Dạ nhìn Đường lão, lạnh giọng nói, "Tôi sẽ kết hôn với Hạ Thần Hi, mặc kệ ông có đồng ý hay không."
...
Hạ Thần Hi vốn tưởng rằng Đường Bạch Dạ sẽ gọi cô lên phòng tổng giám đốc , không ngờ buổi chiều cũng không có động tĩnh, Hạ Thần Hi xoay xoay vòng tay mỉm cười Đường tổng, anh thực sự là kiêu ngạo .
Lúc tan việc, nhận được tin nhắn của Đường Bạch Dạ.
Đường Bạch Dạ: Tan tầm chờ anh.
Hạ Thần Hi: Đường tổng xong việc sẽ tới.
Đường Bạch Dạ: Em lên phòng chờ anh.
Hạ Thần Hi: Quên đi, anh hết việc thì xuống tìm em.
Đường Bạch Dạ: Vì sao em không lên ?
Hạ Thần Hi: Lúc này anh cũng có thời gian cùng em nói chuyện phiếm, mấy văn kiện đã ký được rồi ?.
Quả nhiên Đường Bạch Dạ không nhắn tin nữa.
Hạ Thần Hi tiếp tục xem tài liệu của cô, Thái Gia gõ bàn "Hết giờ, cô nương hôm nay chăm chỉ như thế sao ?"
"Tôi còn có tài liệu chưa xem xong." Hạ Thần Hi mỉm cười, "Tổng giám, hôm nay rất xin lỗi, để anh phải mất mặt."
"Chuyện gì làm mất mặt ?" Thái Gia mờ mịt.
Hạ Thần Hi miệng trương trương, "Tôi muốn cuối tuần mời anh ăn cơm."
"Không có vấn đề, nhớ mang con trai bảo bối." Thái Gia rất sảng khoái, huýt sáo ra về.
Hạ Thần Hi cười cười, cúi đầu nhìn tư liệu.
Lâm Lâm ở đối diện cũng không đi.
Tiết Giai Vân cùng Lâm Nhiên có hẹn, cũng nhanh như chớp không đầy một phút liền đi.
Cả phòng làm việc chỉ có Hạ Thần Hi cùng Lâm Lâm.
Hạ Thần Hi nghĩ thầm cô ta vì sao không đi?
Nàng nhìn Lâm Lâm, Lâm Lâm mặt không thay đổi nhìn cô.
Hạ Thần Hi thân thể tựa vào ghế , "Lâm tiểu thư có lời muốn nói với tôi?"
"Không lời nào để nói." Lâm Lâm lạnh lùng nói.
Hạ Thần Hi tỏ vẻ đã biết cúi đầu, tiếp tục nhìn tư liệu của cô , nhắn một tin cho Đường Bạch Dạ.
Hạ Thần Hi: Em lên gặp anh.
Cô thật lòng không muốn Đường Bạch Dạ khó xử.
Cô biết, Đường Bạch Dạ thương Lâm Lâm, đối với Lâm Lâm có chút hổ thẹn, anh đối với Lâm Lâm tốt tự nhiên là có lý do của anh, bây giờ cô cũng không muốn hỏi Lâm Lâm ngày đó ở trước cửa biệt thự của Đường Bạch Dạ nói những lời đó là có ý gì.
Cô thậm chí không muốn hỏi Đường Bạch Dạ.
Cô nghĩ, chắc chắn đã xảy ra một việc đáng tiếc không đáng để cô lãng phí tâm tư.
Cô gửi xong tin nhắn thu dọn đồ đạc vừa định đi thì cửa bị đẩy ra, Đường Bạch Dạ vừa nhìn di động vừa nói, "Đi rồi."
Anh lại ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Lâm Lâm.
"Tiểu Lâm, thế nào còn chưa đi?"