Tôi sẽ một lần nữa đứng lên .
Mấy ngày nay, anh một lần một lần nghe từ khúc này, muốn bọn họ bỏ qua chuyện cũ, thời gian anh sắp sụp đổ, từ khúc này chung quy đem anh kéo trở về, giống như Nolan, là cứu chuộc của anh.
Mỗi lần ở lúc anh tuyệt vọng, đều sẽ cho anh hi vọng.
Đã như vậy, anh cần gì phải quá tiêu cực.
“Hôm nay tôi ở lại cùng cậu?” Nolan thừa dịp nóng truy kích.
“Tôi buổi tối sẽ phát tác nghiện ma túy.”
“Không quan hệ.” Nolan nhẹ giọng nói, “Tôi hy vọng có thể cùng cậu.”
Lục Trăn nghĩ nghĩ, “Nếu như tôi tái phát nghiện ma túy, anh nhất định phải cách xa tôi một chút.”
“Được.”
“Lên đây đi.” Lục Trăn mở miệng.
Lục Trăn chưa bao giờ là người quấn quýt, anh có ý nghĩ của mình, thời gian anh không yêu Nolan, lúc lạnh lúc nóng, chỉ nghĩ hưởng thụ, không muốn trả giá, sau khi anh phát hiện chính mình yêu Nolan, anh lại không do dự, nghĩa vô phản cố.
Anh bị thương, bóng mờ trong lòng quá nặng, không muốn người bên cạnh bị thương cùng, xa lánh Nolan.
Rốt cuộc anh kiên trì.
Nhưng mà, một khi anh nghĩ thông suốt, anh cũng sẽ không quấn quýt.
Trong chăn, có mùi vị của nước tiêu độc, cũng có vị đạo huyết tinh, cũng có một chút vị đạo dược phẩm đặc thù, cũng khó ngửi, Lục Trăn quen, không cảm thấy cái gì, Nolan cũng đang từ từ quen.
Anh vén chăn lên nhìn đùi Lục Trăn, bắp đùi của anh đến chân nhỏ tất cả đều là băng vải xô, thành hai cột nhà trắng, Lục Trăn giải thích, “Một bộ chân không được, cho nên Tiểu Tuyết đem tôi toàn thân bó lại, kết quả là thành hình dạng này .”
“Sẽ tốt.” Nolan nói, anh giúp Lục Trăn đắp chăn, “Hiện tại lúc tái phát nghiện ma túy, cậu đều khó chịu sao?”
“Khó chịu.” Lục Trăn nói, “Tôi vừa nghĩ tới còn rất là sợ hãi, chỉ là, không khó chịu giống như mấy ngày hôm trước, tôi có thể chịu được, chỉ cần nhẫn nại sẽ không chuyện, càng ngày càng dễ hơn.”
“Cai nghiện vốn cũng rất gian nan.” Nolan nói, “Bình thường chất có hại cũng không có giói hạn, huống chi là loại này, cậu thật làm cho tôi kiêu ngạo.”
“Đó là, lão tử là ai, chính là chất có hại có thể làm khó dễ được tôi.” Lục Trăn lạnh lùng, Nolan cười, nhiều ngày trôi qua như vậy, lần đầu tiên nghe được Lục Trăn dùng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy nói chuyện, quả thực là âm thanh của tự nhiên.
Anh nên hình dạng này, độc nhất vô nhị, cuồng ngạo không kiềm chế được.
Nolan kìm lòng không đậu, hôn môi của anh, Lục Trăn hơi tránh, có chút khó xử nói, “Tôi đang cai nghiện, khoang miệng vị đạo không tốt lắm.”
“Cậu đứa ngốc.” Nolan cười mắng, lại một lần nữa hôn môi của anh, lưỡi dò vào đi, quấn lấy lưỡi hơi mang vị đắng của anh, ôn nhu triền miên, Lục Trăn chậm rãi buông lỏng chính mình, chẳng sợ trong đầu thoáng qua vô số, anh đem hình ảnh thi thể Nolan phân giải, chẳng sợ trong đầu vang lên tiếng súng, anh cũng nhịn xuống .
Anh không thể lại để hình ảnh đó chiếm cứ đầu óc của anh.
Anh không thể bị những thứ âm u ấy đánh bại.
Anh là Lục Trăn không gì làm không được, điểm ấy, không thể đánh ngã được anh.
Anh không thể để cho Nolan biết, mỗi lần Nolan tới gần, anh dằn vặt rất nhiều.
Mặc kệ tâm lý ám chỉ làm được tốt, thân thể phản ứng luôn luôn trước tiên đưa ra cảnh cáo, Nolan nhận thấy được Lục Trăn cứng ngắc, anh buông môi Lục Trăn ra, ôn nhu đỡ mặt anh, “Làm sao vậy?”
“Không có việc gì, tôi... Có chút mệt.” Lục Trăn nói.
Nolan sờ sờ đầu của anh, “Ngủ đi, tôi ngủ cùng anh.”
“Được!” Lục Trăn nhắm mắt lại.
Nolan mấy ngày nay quá mệt mỏi.