Lục Trăn cũng có chút không có quen, Lục ca ca là ai, phong lưu lại tiêu sái, mãn lâu hồng tay áo chiêu(ý nói đào hoa giỏi tán gái), tuyệt đối là sát thủ của phụ nữ, từ 9 tuổi đến 90 tuổi, không có người phụ nữ nào mà anh không đối phó được, chưa từng có một người phụ nữ nói Lục Trăn không phải.
Càng không có một người phụ nữ, nói Lục Trăn là bệnh tâm thần.
Anh ở trước mặt người phụ nữ, luôn luôn ưu nhã thân sĩ, mê người khêu gợi.
Mấy tháng này không được, dù là Lục Trăn đều cảm thấy thế đời trở nên quá nhanh.
Đoạn thời gian ở ngục giam kia, thính lực của anh có rõ ràng tăng lên, người phụ nữ nói nhỏ giọng nữa anh cũng nghe được, mà âm của người phụ nữ đến gần kia lại không nhỏ, Lục Trăn tinh tường nghe thấy các cô đang thảo luận chính mình.
Đơn giản là bệnh tâm thần, tự kỷ.
Anh vô ý thức muốn chạy trốn xa rời nhà ga, chạy trốn tới trên xe của Morgan, vĩnh viễn rời khỏi nơi nhao nhao hỗn loạn này.
Nolan cầm hai bình nước, đứng ở ngoài anh ba mét, ánh mắt Lục Trăn chống lại Nolan, nhất thời không có thể dời, trong mắt người nọ, đối với anh tất cả đều là chờ mong, tất cả đều là cổ vũ, cũng không một điểm tạp chất.
Lục Trăn đột nhiên nhớ tới lúc bé, Nolan cũng luôn là như thế nhìn anh.
Chờ mong anh cùng anh ta biến thành một người như vậy, chờ mong anh theo anh ta cùng đi nước Mỹ, chờ mong anh làm một người thiện lương chính nghĩa.
Giống như anh vẫn sống ở trong ánh mắt chờ mong của Nolan.
Anh lúc nhỏ, phản bội qua loại chờ mong này, vì tư tâm mình thoát đi loại chờ mong này.
Bây giờ, trưởng thành yêu người này.
Yêu đến trong xương cốt, anh luyến tiếc bởi vì cái chết của mình thương tâm khổ sở, luyến tiếc đem anh ta một người lẻ loi vẫn đang trên thế giới, anh có nhiều luyến tiếc như vậy, sao lại không tiếc, lại một lần nữa phản bội anh ta chờ mong.
Tâm từ vừa muốn chạy trốn, lại rụt trở lại.
Lục Trăn hướng anh cười, tuy có một chút cứng ngắc, trái lại ôn hòa.
Nolan thở phào nhẹ nhõm, vặn mở một chai nước cho anh, Lục Trăn uống một ngụm, vị lạnh băng, anh hơi chút giảm bớt khẩn trương, Nolan dẫn anh ngồi ở trên ghế dài, “Có phải đặc biệt khó chịu hay không?”
Anh nghe thấy tim của Lục Trăn đập, đập rất nhanh.
Anh ta đang khẩn trương.
“Tôi nhịn được.” Lục Trăn nhàn nhạt nói, dù cho không nhịn được, anh cũng phải nhịn, đây là anh đối với hứa hẹn của mình, cũng là anh đối với Nolan hứa hẹn, là thời gian anh, đi ra thế giới của mình .
Lục Trăn chưa bao giờ là người hối hận, từ chỗ Tiểu Tuyết biết mình sống không quá 30 tuổi, đã có 3 tháng. Anh làm theo phối hợp trị liệu, làm theo tích cực điều dưỡng thân thể.
Anh cũng không có rơi xuống, cam chịu.
Anh nhiều, chỉ là thù hận mà thôi.
Anh không dám đi tới trong đám người, cũng không phải là sợ hãi đám người làm tổn thương anh.
Mà là sợ hãi, anh sợ không khống chế được, làm tổn thương người khác.
Bầu không khí giữa hai người rất trầm mặc, bên cạnh các nữ nhân vẫn thì thầm như cũ, đối với thân phận của Nolan cùng Lục Trăn rất tò mò, khuôn mặt của Lục Trăn là con lai, thiên về người phương đông, rất ôn nhuận. Nolan ngũ quan thâm thúy anh tuấn, ở trong mắt người tây phương là thuộc về đàn ông rất tuấn tú, đồng dạng chờ xe, nếu là nam nữ trước kia, đã sớm hòa mình, duy chỉ có bọn họ, yên tĩnh hình như trên thế giới chỉ có nhau.
Tai của Nolan nghe thấy một ít từ ngữ không chịu nổi, ánh mắt sắc bén đảo qua, những người phụ nữ đang nói Lục Trăn lập tức im lặng, Nolan xây dựng ảnh hưởng(ý nói ánh mắt của thiếu tá) đã lâu, người bình thường không phải có thể trêu chọc được