Từ hông cô rút ra một băng đạn kẹp để thay, cô chỉ còn lại có thanh đạn kẹp này. Hạ Thanh đổi tốc độ thật nhanh, sau khi đổi, lập tức hướng những tên bộ đội đặc chủng kia nổ súng, tốc độ của cô rất nhanh, tốc độ của đám người của Hạ Phong cũng không chậm.
Đám người tại cao ốc sớm đã bị Mục Vân Sinh phái người khống chế, Morgan phái người ngăn chặn Michael cùng các bộ đội đặc chủng khác, Hạ Phong an bài bộ đội đặc chủng y phục thường cấp tốc xuất hiện, hướng An Tiêu Dao cùng Hạ Thanh nổ súng.
Thân thể Hạ Thanh lăn một vòng, rơi xuống một cái góc, đúng lúc là góc chết, cô nguyền rủa một tiếng. Theo góc độ này nhìn sang, vừa lúc có thể nhìn thấy An Tiêu Dao, bọn họ cùng ở trung gian chiếc xe kia, hình thành một đường thẳng.
Duy nhất vui mừng chính là, xe bức ngừng, bọn họ cũng trốn không rời khỏi.
Đạn như mưa nhào tới, Hạ Thanh đem mình trú tại sau cột nhà, liếc mắt nhìn An Tiêu Dao một cái, nam nhân kia đặc biệt nhàn thần định khí, đột nhiên, cô nghe thấy âm thanh cửa xe mở ra, cũng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Tiểu Tuyết .
“Đi xuống, nhanh lên một chút cho tôi!” Có ba gã bộ đội đặc chủng yểm hộ bọn họ xuống xe, xa xa, tiếng súng vẫn như cũ vang lên, chân mày Hạ Thanh trầm xuống, đột nhiên ném động trên tay, hướng An Tiêu Dao ngã xuống.
An Tiêu Dao tiếp được, Hạ Thanh đem một đầu khác, quấn ở trên cánh tay của mình.
Tiếng súng quét tới chỗ ẩn giấu trong góc của Hạ Thanh , trái phải đem cô bức đến giác chết đi.
Đấu pháp như vậy, cô phải chết là không còn nghi ngờ.
Điện quang hỏa thạch gian, Hạ Thanh đá bên chân một tảng đá, tiếng súng theo đá đánh, Hạ Thanh hướng bộ đội đặc chủng bên phải nả một phát súng, An Tiêu Dao đột nhiên dùng sức xé ra, thân thể Hạ Thanh theo góc chết bị bắt ra, lấy một loại tốc độ không thể tưởng tượng ra hướng tới chỗ An Tiêu Dao.
Tiếng súng theo đuôi mà đến, Hạ Thanh đột nhiên xoay thân, người ở giữa không trung, họng súng hồi giết, điểm giết một danh bộ đội đặc chủng, sau đó đụng vào trong lòng An Tiêu Dao, thân thể cô cuốn lại, vững vàng rơi vào ngoài An Tiêu Dao nửa thước.
An Tiêu Dao ngồi xổm người xuống, lại đả thương một danh bộ đội đặc chủng.
Hai người nói cái gì cũng không nói, cấp tốc đuổi theo hướng Hạ Phong chạy trốn.
Còi báo động kêu, cảnh sát tới.
Hạ Phong cùng Tiểu Tuyết được năm sáu tên bộ đội đặc chủng yểm hộ, giấu nhập trong đám người, An Tiêu Dao trầm giọng nói, “Bọn họ hướng cao ốc cửa nam đi, Morgan, đừng dây dưa cùng nhóm người Michael nữa, huy động lực lượng cấp tốc chạy tới cửa nam, chạy tới trước cửa ở Cục cảnh chặn bọn họ lại.”
“Lục Trăn...”
“Tôi đang chờ hắn .” Thanh âm Lục Trăn trầm thấp theo kênh lý truyền đến, không cần mệnh lệnh của An Tiêu Dao , anh đã thanh lý tất cả bộ đội đặc chủng, Hạ Thanh nghĩ muốn liên lạc với Cố Thất Thất, nhất thời lại liên lạc không được.
Cũng không có biện pháp, chỉ có thể theo An Tiêu Dao truy đuổi Hạ Phong.
Ở đây gần đây có một cao ốc của cục Jingcha cách đó không xa, không xa nữa chính là cục trung tình, bọn họ đương nhiên sẽ chọn cục Jingcha, thế nhưng, Lục Trăn sẽ không để cho bọn họ tìm kiếm sự giúp đỡ.
Hạ Phong mang theo Tiểu Tuyết lảo đảo đi về phía trước, Tiểu Tuyết không phối hợp, bị ông đả thương vài chỗ, vậy nên làm chậm tốc độ của bọn họ.
Chiến đấu với con tin trên đường phố thành thị đối với bọn họ mà nói, cũng không xa lạ gì, đặc biệt Hạ Thanh.
Nhưng mà, ai cũng không ngờ, sẽ có sự kiện đột nhiên .
Hôm nay bên này vừa lúc có một vụ án phát sinh, tám gã cảnh sát chạy tới, Hạ Phong kéo Tiểu Tuyết cấp tốc đi tìm sự giúp đỡ, giờ phút này trên mặt Hạ Phong xuất hiện nụ cười chiến thắng.
Bang bang phanh, không biết tiếng súng từ chỗ nào bắn tới phóng ngã tất cả cảnh sát. Sắc mặt Tiểu Tuyết trắng bệch, đột nhiên lại bình tâm một chút, bản năng của người bác sĩ cũng làm cho cô yên tâm không ít dưới tình huống như vậy.