“Hiện tại trong nước là mấy giờ rồi, anh còn gọi điện cho em?” Hạ Thần Hi tận lực để thanh âm của mình nghe không tệ như vậy, tràn ngập sức sống, xán lạn, một chút cũng không giống bộ dáng bị thương .
“Trên đường cũng nổ tung, anh đang ngủ đều bị Vân Dật gọi bật dậy. New York có sự kiện đấu súng, chết rất nhiều người, có không ít dân thường cũng thương vong, tin tức cũng đã truyền tới trong nước .” Đường tổng giọng điệu bằng phẳng, “Thần Hi, rốt cuộc em ở lại bên đó có việc gì?”
“Bạch Dạ, em có lý do của em, nói chung, em không sao, anh đừng lo lắng.” Hạ Thần Hi không có biện pháp nào khác mà phải nói dối Đường Bạch Dạ , giữa vợ chồng quan trọng nhất chính là thẳng thắn, mặc dù loại chuyện giấu giếm này, cô cũng là vì tốt cho Đường Bạch Dạ, nhưng cô không muốn cuốn Đường Bạch Dạ vào trong câu chuyện này.
Đây chính là nguyên nhân cô muốn để Đường tổng về nước.
“Chuyện này thật là do người vương bài làm, chỉ là, chủ ý của bọn họ cũng không phải là như vậy, em ở lại chỗ này, chỉ là muốn giúp Lục Trăn, chuyện này liên lụy một chút đến người nhà của chúng em, anh không cần tham dự vào.”
“Đường môn cùng chính phủ Bắc Mỹ quan hệ rất tốt, không cần thiết vì loại chuyện này mà trở mặt. Em một chút chuyện cũng không có, anh cũng không cần quá lo lắng cho em.”
...
Điện thoại bên kia trầm mặc một lúc lâu, Đường Bạch Dạ không nói một lời, Hạ Thần Hi biết, anh đã tức giận. Thời gian Đường Bạch Dạ chân chính tức giận, anh thường rất trầm mặc, sẽ không đùa giỡn như lúc bình thường.
“Hạ Thần Hi, chuyện nhà của em, chẳng lẽ không phải chuyện của anh sao? Em lưu lại bên kia nếu là cùng Tiểu Tuyết bồi đắp tình cảm, anh cũng sẽ tùy em, dù sao cũng là do anh nên chị em em mới bị tách nhau ra nhiều năm như vậy.”
“Kết quả là, em lại gạt anh? Đi làm chuyện nguy hiểm như vậy, tham dự chuyện nguy hiểm như vậy, em cũng không nói cho anh biết, em có ý gì hả? Chẳng lẽ anh không có khả năng cùng năng lực đến bảo vệ em như vậy?”
Đường Bạch Dạ rống xong, cúp điện thoại. Hạ Thần Hi nhìn di động, vô cùng đau đầu. Thuốc gây tê trong cơ thể cô chưa có hết, có chút mệt, mệt mỏi rã rời, tính tình này Đường Bạch Dạ, vẫn có thể hống , theo như hống bình thường cũng không sao.
Chờ tinh thần cô phục hồi tốt hơn một chút, Hạ Thần Hi cũng là không để ý, nằm xuống đến nghỉ ngơi.
Tiểu Tuyết phải mổ cho người bị thương, còn chưa trở lại. Hạ Thần Hi mơ mơ màng màng nghĩ cho tới tình huống hôm nay, Đường Bạch Dạ lại đang tức giận, quả thực là hỏng bét.
Cô biết, chuyện này cô đã không xử lý tốt.
Giữa vợ chồng, hẳn là phải tương hỗ, tín nhiệm lẫn nhau, cô không nên giấu giếm Đường Bạch Dạ, chỉ là cô không muốn đánh vỡ cân bằng này, chuyện này không quan hệ tới Đường môn, tóm lại vẫn là việc của vương bài.
Đường Bạch Dạ một người cũng không đại biểu cho toàn bộ Đường môn.
Lúc trước, bởi vì cô, Đường môn tử thương nặng nề, năm đó những huynh đệ trải qua việc đấy, nay với cô đều oán hận. Cô cũng không nghĩ tới làm khó Đường Bạch Dạ, đành phải đem Đường Bạch Dạ để ra bên ngoài.
Cô xin lỗi các huynh đệ của anh một lần, không thể làm tiếp lần thứ hai.
Không ai muốn đối nghịch cùng chính phủ.
Hạ Thần Hi mơ mơ màng màng đã ngủ.
Tiểu Tuyết làm xong phẫu thuật thì đêm đã khuya. Cũng không phải là một mình cô mổ, rất nhiều bác sĩ của vương bài cùng nhau phối hợp. Chỉ là có một người thương thế vô cùng nghiêm trọng, cần Tiểu Tuyết đến phẫu thuật, cũng may mắn giữ được mệnh cho người đó.
Người bệnh sau khi phẫu thuật được điều dưỡng tốt có thể khôi phục lại trạng thái bình thường.
Cô đứng ở trước cửa sổ sát đất nhìn bầu trời đêm đen kịt, nắm tay nắm chặt ở áo dài trắng, thời gian làm phẫu thuật, tâm tình cô không thể không chuyên tâm, không còn kịp suy tư chuyện này nữa. Bây giờ, phẫu thuật đã kết thúc, tâm rảnh, cô bắt đầu có thời gian tự hỏi chuyện này.
P/s: Mở chương ra chẳng thấy có chút động lực nào để làm hết trơ trọi nên chỉ post có ngần này thôi ha.